Quảng cáo lần này phải quay tận mấy ngày, Thai Linh rất chú trọng nên đặc biệt liên lạc với một công ty quảng cáo game chuyên chụp ảnh cho phim điện và truyền hình, chỉ là Kiều Chỉ không ngờ giám đốc nghiệp vụ của công ty quảng cáo này lại là anh của Lương Kỳ – Lương Vũ.
Tất nhiên lúc gặp mặt cô có hơi lúng túng, chỉ chào một cái tượng trưng, Lương Vũ bèn đi tránh sang một bên, xem ra anh ta vẫn hơi không quên được chuyện ngày hôm đó. Mấy ngày nay Cố Diệp Thần đều rất bận bịu, nhưng mỗi khi rảnh anh đều sẽ gọi điện thoại cho Kiều Chỉ.
Mẹ Cố cũng gọi điện mấy lần, muốn Kiều Chỉ về thăm nhà, cô cũng chỉ có thể vụng về từ chối.
Cũng không phải là cô không muốn về, chỉ là quan hệ hiện tại của cô và Cố Diệp Thần bây giờ khiến cô khá ngại khi phải đối mặt với cha mẹ Cố, càng không cần nói đến việc nằm chung trên một chiếc giường như không có gì. Cuối cùng cũng đến thứ bảy, Diệp Thanh hẹn Kiều Chỉ đi dạo phố.
Sau khi bị hành hạ mấy ngày ở phòng Kỹ thuật, Diệp Thanh trông gầy đi thấy rõ.
Theo lời của cô nàng thì chính là cô nàng phải đấu trí đấu dũng với Thai Linh, còn phải tiếp nhận đủ loại lời ra tiếng vào cùng với cái mặt lúc nào cũng lạnh tanh của Tô Tử.
Đó là một cơn phong ba phải dùng đến cả cơ thể và chỉ số IQ, không gầy mới là chuyện lạ. Kiều Chỉ bị Diệp Thanh kéo đi dạo từ lầu một đến lầu năm rồi lại đi từ lầu năm xuống lầu một, đến cửa hàng nào cô nàng cũng phải vào đi dạo một vòng, hệt như hận không thể hưởng thụ từng món quần áo tinh xảo, nên trước tiên phải khai mở nhãn giới, giúp cô nàng có động lực chịu đựng cuộc sống như dầu sôi lửa bỏng mỗi ngày.
Kiều Chỉ cũng tiện thể mua chút quà cho cha mẹ Cố, dù thế nào đi nữa thì tối nay cô cũng phải về nhà ăn cơm, nếu không nhất định cha Cố sẽ không vui. Lúc nhìn thấy cái kẹp cà vạt tinh xảo màu xám bạc trong tủ kính đó, trước mắt Kiều Chỉ sáng lên.
Diệp Thanh đi một đoạn thấy Kiều Chỉ không theo kịp bèn lui về.
Thấy ánh mắt của cô cứ đăm đăm vào thứ đó, cô nàng chu môi:
"Đúng là rất đẹp, chỉ là không hợp với ba cậu, quá thanh niên, hơn nữa giá cũng khắm lắm, đi…"Cuối cùng, dưới đôi mắt trợn tròn của Diệp Thanh, Kiều Chỉ mua cái kẹp cà vạt kia, tổng cộng hao mất hai tháng tiền lương của cô.
Diệp Thanh ngạc nhiên đến mức cằm cũng sắp rớt xuống:
"Kiều Chỉ, cậu cũng quá xa xỉ đi…"Kiều Chỉ cười không nói, cẩn thận bỏ cái hộp nhung đen vào trong túi xách. Trong một nhà hàng Tây có cửa kính trong suốt, một nam một nữ ngồi đối diện nhau, trên bàn bày hai ly cà phê còn tỏa hơi nóng.
Đi ra khỏi khu thương mại, Diệp Thanh xách túi lớn túi nhỏ, cuối cùng cũng biết mệt, bèn ngó xung quanh muốn tìm chỗ ăn cơm.
Diệp Thanh nhìn nhà hàng Tây có vẻ sang trọng kia một lát, than thở lắc đầu:
"Chúng ta của hai tháng tới đều không có lộc ăn rồi…" Vừa nói, cô nàng vừa đi vào một quán ăn nhỏ bên cạnh nhà hàng Tây. Kiều Chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai tay ép thật chặt vào bên người, sắc mặt có hơi trắng bệch.
Bên trong lớp kính thủy tinh sát đất của nhà hàng Tây, một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, trên bàn bày hai tách cà phê vẫn còn tỏa hơi nóng, có thể nó là Mocha, là Blue Moutain, cũng có thể không phải, nhưng mùi nhất định rất đậm.
Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của người phụ nữ lại đang đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu, tay nhỏ bé kề sát, đặt lên trên bàn tay với những ngón thon dài đẹp đẽ của người đàn ông – đôi tay Kiều Chỉ đã nhìn thấy vô số lần, khớp xương rõ ràng, hành động cầm điếu thuốc luôn khiến lòng người khác run lên.
Người đàn ông đưa lưng về phía Kiều Chỉ, cô không rõ nét mặt anh, nhưng anh cũng không hất tay người kia ra, không biết anh nói gì, trên mặt người phụ nữ lộ ra nụ cười tươi ngọt ngào.Kiều Chỉ, Kiều Chỉ… Diệp Thanh lại quay về tìm người nào đó đã bị lạc mất một lần nữa, bắt gặp cô bạn vẫn đứng sững đó không nhúc nhích, bèn nhìn theo tầm mắt của cô, cười ha ha:
"Có phải anh kia rất đẹp zai không? Ban nãy mình cũng thấy rồi, Kiều Chỉ, cậu cũng trở nên mê zai hồi nào vậy. Cơ mà, nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông như vậy, thật đúng là khiến người ta không thể chối từ, vậy thật ra cô nàng kia cũng may mắn quá nhỉ…"
Kiều Chỉ, Kiều Chỉ… Nửa ngày không thấy Kiều Chỉ đáp lại, Diệp Thanh đưa tay lên huơ huơ trước mắt cô:
"Cậu làm sao đó, cứ nhìn chằm chằm người ta, không phải cậu thích người ta thiệt đấy chứ?"
Kiều Chỉ hoảng hốt quay lại, Diệp Thanh mới phát hiện ra mặt cô trắng bệch một mảng, hệt như sẽ lập tức xỉu xuống, Diệp Thanh hoảng sợ, vội đỡ lấy cô: Cậu làm sao vậy?Kiều Chỉ miễn cưỡng mỉm cười, lắc đầu:
"Không sao đâu, sợ là đói bụng, có hơi tuột huyết áp, chúng ta nhanh đi ăn cơm đi."
Nói xong cô nhìn không chớp mắt, bước nhanh về phía nhà hàng, hệ như sau lưng có cái gì đó đuổi theo mình vậy. Diệp Thanh nghi ngờ, lại nhìn thoáng qua người đàn ông sau lớp kính, nhíu mày đuổi theo.*Cố Diệp Thần nhìn cô gái trước mặt, hệt như muốn nhìn xuyên qua cô ta để thấy chút gì đó, nhưng trừ vẻ ngoài được trang điểm tỉ mỉ, và một khuôn mặt dối trá, anh không nhìn được gì nữa, trong lòng phút chốc dâng lên một cơn ghê tởm.
Hơi khép mắt một chút, anh đã phát hiện ra không biết tay cô ta đã bám dính vào tay mình từ lúc nào, mày anh nhíu chặt lại, trong mắt hiện lên một hồi chán ghét.
Cô gái kia cũng tùy mặt gửi lời, thức thời thu tay về. Cô Diệp Thần không che giấu chút nào, cầm lấy khăn ướt trên bàn lau tay hết từ trong ra ngoài một lần, cô gái kia thấy động tác của anh thì lộ ra một nụ cười gượng.
"Em biết anh xem thường em, chính em cũng bất đắc dĩ thôi. Trạch Dật không có cha mẹ, cũng không có tích cóp gì, để lại một mình em, em cũng không còn cách nào…" Cô ta cúi đầu, nước mắt rơi trên mặt bàn, từng giọt, từng giọt lớn, phát ra tiếng vang thật nhẹ.
Cố Diệp Thần buồn bực khoát tay, lấy chi phiếu trong ngực ra, cầm bút viết soạt soạt vài nét, ném cho cô gái kia:
"Đây là năm mươi vạn, từ nay về sau thằng bé không còn quan hệ gì với cô nữa, cô nhớ kỹ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!