Chương 19: Nụ Hôn Đầu

Cơm nước xong, Cố Diệp Thần vào bếp rửa chén, rồi vì chứng nghiện thuốc lá mà ra ngoài ban công nhỏ hút một điếu.

Kiều Chỉ lau xong bàn, quét xong đất bèn rót hai ly trà nóng, bưng một ly trong đó đi ra ban công đưa cho Cố Diếp Thần, anh thuận tay nhận lấy rồi đặt lên thềm cửa sổ. Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc của anh đưa ra ngoài cửa sổ, một tay khác lại chỉ về phía một chậu hoa trên ban công: Đây là hoa quỳnh à?

Kiều Chỉ nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, gật đầu: Ừ, anh không nhớ à? Cô hỏi ngược lại. Cố Diệp Thần nhíu mày nhìn chậu hoa kia, có hơi không chắc chắn:

"Là chậu anh đã mua năm đó à?"

Ừ. Kiều Chỉ cười, đi tới đứng trước chậu hoa quỳnh:

"Sau khi anh đi, ba đã đem nó về nhà, sau khi em vào ở thì mang về lại."

"Nhưng từ sau khi em trồng, nó cũng chưa từng ra hoa."

Trong lời Kiều Chỉ lộ vẻ thất vọng. Rồi như nhớ đến điều gì đó, cô lại cười:

"Truyền thuyết nói hoa quỳnh chỉ nở vì phu quân, chẳng lẽ anh chính là phu quân của nàng, vậy nên không thấy anh, nàng sẽ không nở?"Kiều Chỉ quay đầu nhìn anh, nụ cười dịu dàng thanh thúy vang vọng khắp cả ban công nhỏ.

Cố Diệp Thần cười không nói, đôi mắt ẩn chứa điều gì đó xa xăm. Kết quả hình ảnh cho hoa quỳnhKiều Chỉ dựa người vào một phía của ban công, đưa ly trà lên thổi nhẹ một cái, đoạn nháy mắt, nói với giọng đầy lạc quan:

"Năm nay nụ hoa quỳnh cũng mọc rồi, chỉ là không biết có thể nở hay không, trước kia anh có thấy nó nở bao giờ chưa?"

Cố Diệp Thần hít một hơi khói, thả lỏng cơ thể, tựa người vào bệ cửa sổ, lắc đầu:

"Anh vừa mua xong thì mấy tháng sau đã phải nhập ngũ."Kiều Chỉ gật đầu, ánh mắt nhìn hoa cũng có vẻ hơi xìu xuống. Cơn gió cuối hè thổi nhẹ qua cửa sổ, mang theo chút hương như say đắm lòng người.

Cố Diệp Thần lười biếng híp hai mắt hẹp dài lại, rẩy tàn dư trong điếu thuốc trên tay vào cái gạt tàn bên cửa sổ, đoạn lại bước lên trước hai bước, đi đến cạnh Kiều Chỉ, vuốt vuốt mái tóc cô, khẽ cười:

"Đã có nụ, nhất định hoa sẽ nở."Kiều Chỉ chớp mắt nhìn anh: Mong là thế!

Rồi bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô trong trẻo như tuyết đầu mùa.

Tròng mắt đen của anh hơi co lại, dường như thứ tơ tình xa lạ vốn bị đè nén trong đêm nay sắp rời khỏi suốt quấn, giăng ra ngoài, khiến anh chợt bất ngờ, không kịp phòng bị, cũng chẳng thể ý thức.

Kiều Chỉ đứng thẳng lên theo bản năng, hai tay nhỏ cũng hồi hộp mà lồng vào một chỗ, cô hốt hoảng chuyển ánh mắt sang nơi khác.

Ngón tay thon dài của Cô Diệp Thần ném nhẹ thứ gì đó đi, đoạn chậm rãi đưa lên, cuối cùng kiên quyết không dời mà nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lựng của Kiều Chỉ, khiến cô phải ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt mình. Anh từ từ cúi đầu, Kiều Chỉ lùi về sau theo bản năng.

Sau lưng cô là bệ cửa sổ đầy sứ trắng, Kiều Chỉ không còn đường lui nữa. Cố Diệp Thần nhìn cô bằng ánh mắt trầm sâu, tường rõ, nom lại như một luồng sóng biếc, khiến cô không tài nào kìm được mà bị cuốn vào, mê muội bên trong.

Tay nhỏ của cô chậm rãi vòng vào phần eo cường tráng của anh, nhiệt đột truyền từ lớp áo sơ mi đen thật mỏng xuyên qua lòng bàn tay, nóng bỏng như muốn thiêu cháy trái tim Kiều Chỉ.

Môi của anh cách ngày càng gần, mùi hương sâu lắng đặc biệt thuộc về người đàn ông xen lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn ngập khắp người Kiều Chỉ, cô chậm rãi nhắm mắt.

Bỗng nhiên, đôi tay vốn còn nâng mặt cô lại từ từ tuột xuống đầu vai, đè nhẹ một cái, rồi giọng nói nhẹ nhàng đầy bất đắc dĩ của anh truyền đến tai cô:

"… Anh vừa hút thuốc xong, em không ngại chứ?"Kiều Chỉ có phần hoảng hốt, vội vã mở đôi mắt còn đang mơ màng ra, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên.

Bất tri bất giác, nghĩ lại những lời anh vừa nói, mặt cô bèn ửng đỏ lên như tụ máu.

Thẹn quá thành giận, cô dùng tay nhỏ đẩy anh ra, cúi đầu muốn thoát ra khỏi sự kìm hãm của Cố Diệp Thần. Cổ họng anh tràn ra một tiếng thở dài, tay dài lại duỗi một cái, ôm cô vào lại trong lòng, anh cúi đầu bắt lấy môi cô, vô cùng chuẩn xác.

Kiều Chỉ né tránh, đẩy người, nhưng Cố Diệp Thần lại bước lên phía trước, đẩy cô vào tường, một tay anh giữ lại mặt cô, tay kia lại ôm ở eo nhỏ của cô: Đừng cắn môi…Rồi anh dùng lưỡi cạy môi cô ra, nhanh chóng tiến quân vào, công thành chiếm đất.

Dần dần Kiều Chỉ cũng bỏ đi việc chống cự, cả người xụi lơ trong ngực anh.

Nụ hôn của Cố Diệp Thần càng ngày càng dịu dàng hơn, anh bắt đầu liếm bờ môi mơn mởn của cô thật chậm. Đột nhiên có tiếng di động truyền đến. Tiếng reo cứ kéo dài liên tục mười mấy lần, cuối cùng cũng có người nhận: Alo… Giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn đặc.

"Tiểu Thần à, con đang ở đâu thế?" Đầu bên kia có giọng dịu dàng của mẹ Cố. Căn bản là ban nãy Cố Diệp Thần cũng không có thời gian xem người gọi là ai, lúc này anh nghe được tiếng mẹ thì lý trí từ từ trở về. Người trong ngực hơi ngọ nguậy muốn đẩy anh ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!