Chương 14: Đe Dọa Từ Diễm

Lúc Cố Diệp Thần vào phòng bệnh, người phụ nữ gọi là Từ Diễm đang ngồi hờ trên giường, gào to thét nhỏ với vị y tá đang rút kim cho bà ta.

Thấy Cố Diệp Thần đi vào, mặt bà ta tái đi một chút, dù lúc ấy anh ra tay rất nhanh, nhưng bà ta vẫn nhớ rất rõ người đàn ông đã bẻ gãy cổ tay mình, thậm chí là sợ hãi. Cố Diệp Thần đi lên trước, Từ Diễm nhìn anh đầy phòng bị, giọng nói có hơi run run:

"… Cậu, cậu muốn làm gì?"

Cố Diệp Thần lạnh lùng quan sát bà ta một lúc lâu, lạnh nhạt mở miệng:

"Cố Tư Hồng, bà còn nhớ không?" Tốc độ của Tề Trăn rất nhanh, thân phận của Từ Diễm và Tô Tử, anh đều đã rõ ràng.

Người mang họ Cố có rất nhiều, người tên là Cố Tư Hồng cũng rất nhiều, nhưng Từ Diễm chỉ biết một Cố Tư Hồng, bà ta không nghĩ là Cố Tư Hồng trong miệng người kia và Cố Tư Hồng mình biết là hai người khác nhau.

Bên trong phòng không bật đèn, ngoài phòng gió lớn lại nổi lên, thứ mỹ phẩm chất lượng kém khiến mặt bà ta lúc này không khác gì một khối nửa trắng nửa vàng, lại thêm cái cằm nhọn hoắc, bà ta đúng là kiểu người khiến người khác không ưa.Cậu là ai? Từ Diễm nuốt nước bọt theo bản năng.

"Khéo thật, tôi cũng họ Cố!" Cố Diệp Thần khẽ mỉm cười, nụ cười không tràn đến đáy mắt, thậm chí còn lộ ra một vẻ lạnh lùng. Người Từ Diễm lại rụt về sau một cái.

Dù bất kể bà ta có diễu võ dương oai thế nào với người khác, hay có đanh đá ra sao, thì ở trước mặt người nhà họ Cố, bà ta vĩnh viễn chỉ là một con sâu bọ.

Năm đó, lúc người quân nhân gọi là Cố Tư Hồng khi còn trẻ kia nhìn thấy bà ta, ông ta đã tiện tay nhặt cây súng luôn theo cùng ông ta đặt vào gáy Từ Diễm.

Cảm xúc lạnh như băng đó, cả đời này bà ta cũng không quên được. Thấy Từ Diễm không nói lời nào, Cố Diệp Thần cười châm biếm:

"Bà nghe cho rõ đây. Kiều Chỉ là người của nhà họ Cố chúng tôi, phải làm thế nào, bà hãy tự liệu cho rõ. Nếu con gái bà thật sự muốn náo động ở tòa án, nhà họ Cố chúng tôi sẵn sàng tháp tùng, nhưng còn hậu quả…"Cố Diệp Thần ngừng ba giây, đoạn mới chậm rãi nói:

"… Các người tự chịu!"Thấy sắc mặt Từ Diễm trắng bệch, Cố Diệp Thần thỏa mãn, xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Không ngoài suy đoán chút nào, lời khai của Tô Tử cho phía cảnh sát đặc biệt nói rõ là tự chính cô ta ngã xuống lầu, không hề có quan hệ gì đến Kiều Chỉ.

Xem ra Từ Diễm kia vẫn chưa ngu, hiểu là dưới thiết bản của nhà họ Cố, căn bản bà ta không nhúc nhích được. Trước khi ra khỏi bệnh viện, Kiều Chỉ nói cảm ơn với vị cảnh sát trẻ đã kéo mình ra lúc đó:

"Cảm ơn anh vì chuyện ban nãy, tay anh không sao chứ?"

Cảnh sát trẻ kia không quan tâm chút nào, mỉm cười, khuôn mặt anh ta lộ ra hai cái lúm đồng tiền:

"Không sao, không sao, chỉ bị trầy da một chút thôi!"Cố Diệp Thần đứng một bên nhìn anh ta, đoạn lấy một tấm danh thiếp ra khỏi túi áo vest, đưa cho người đó:

"Có chuyện gì cậu có thể tìm tôi."

Vị cảnh sát trẻ nhìn hàng tên trên tấm danh thiếp.

Cố Diệp Thần, vì sao lại nghe quen tai như vậy? Hình như anh ta đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng là ở đâu mới được? Lúc họ ra khỏi bệnh viện, sắc trời âm u tăm tối, xem ra lát nữa sẽ có một trận mưa to. Hai người bước lên xe, Kiều Chỉ vẫn luôn cúi đầu.

Cố Diệp Thần quay sang, dịu dàng hỏi: Em không sao chứ?Kiều Chỉ ngẩng đầu, miễn cưỡng nặn ra một vẻ tươi cười:

"Tôi không sao, anh đừng lo."Tất nhiên Cố Diệp Thần biết cô chỉ đang trấn an mình, nhưng anh cũng không vạch trần:

"Em muốn đi đâu, về nhà trọ?"

Kiều Chỉ nhìn cảnh vật mờ ảo bên ngoài, lắc đầu:

"Cũng lâu rồi tôi chưa gặp ba mẹ, tôi muốn về thăm họ một chút." Cô muốn trở về chốn ấm áp đó, muốn nhanh được gặp những người mang lại ấm áp cho mình, dùng điều đó chứng minh rằng, bây giờ, nơi cô đang tồn tại không phải là chốn địa ngục như ác mộng đó.

Cố Diệp Thần nhìn cô một lúc thật lâu, chồm qua thắt dây an toàn cho cô, đoạn anh lái xe đi. Một đường im lặng.

Thỉnh thoảng Cố Diệp Thần sẽ liếc mắt qua phía Kiều Chỉ vẫn đang ngồi im thin thít, cô lặng lẽ nhìn ra phía ngoài xe, sắt mặt tái nhợt đến mức như trong suốt. Lúc họ đến được nhà lớn nhà họ Cố, trời đã hoàn toàn mù mịt, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm rền vang.

Cố Diệp Thần ngừng xe lại, Kiều Chỉ đưa tay muốn mở ra cửa xe, nhưng bàn tay cô đặt trên ghế đã bị người khác nhẹ nhàng nắm lại.

Kiều Chỉ kinh ngạc quay đầu, Cố Diệp Thần nhìn cô, dịu dàng mỉm cười, lại đưa tay lên vuốt mái tóc cô, anh còn tiện tay xoa đầu nhỏ của Kiều Chỉ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!