Chương 11: Từ Giả Thành Thật

Kiều Chỉ cúi đầu, có chút chần chừ, cô không biết mở lời như thế nào.

Cố Diệp Thần cũng không vội, im lặng chờ cô lên tiếng. Như thể đã qua rất lâu, thật ra cùng lắm cũng chỉ mới mười phút, mấy lý do thoái thác cứ xoay chuyển trong đầu Kiều Chỉ, cuối cùng câu nói đầu tiên cô thốt lên lại khiến cả hai đều hơi kinh ngạc.

"Nếu anh muốn ly hôn, tôi không có ý kiến."

Lời vừa ra khỏi miệng, Kiều Chỉ cũng có phần phiền muộn, cô cắn môi dưới một cái.

Hình như cô có hơi thẳng thắn quá rồi. Cố Diệp Thần lạnh nhạt nhìn người con gái đang rũ đầu, ngón trỏ tay anh gõ lên gối theo một tiết tấu nhất định.Em có bạn trai rồi?

"Tôi không có, không phải anh nghĩ…" Kiều Chỉ vội vã ngẩng đầu giải thích.

"Vậy em đã có người mình thích?"

Từ đầu đến cuối, Cố Diệp Thần vẫn rất lý trí, không thể nhìn thấu tâm trạng anh.

"Tất nhiên cũng không phải. Tôi, tôi…" Kiều Chỉ lắp ba lắp bắp, có phần nóng nảy.

Cô sợ anh hiểu lầm, lại không biết phải giải thích làm sao.

Cô muốn nói nếu anh cảm thấy cuộc hôn nhân này không phải điều anh mong muốn, hoặc là cảm thấy cô như một gánh nặng, vậy cô không ngại ly hôn. Trên thế gian này, người cô quan tâm nhất chính là cha mẹ Cố, mà người họ quan tâm nhất chính là Cố Diệp Thần.

Dù giữa cô và anh không có chuyện gì đi nữa, thì trong lòng cô, Cố Diệp Thần cũng là người thân, cũng là người mà cô có thể cố gắng làm tất cả. Cố Diệp Thần gật đầu.

Nhìn cô gái nhỏ đang rất hoảng hốt, giữa đôi mắt đen của anh lóe lên một thứ ánh sáng.

"Tôi cảm thấy chuyện ly hôn quá phiền phức, tất nhiên chưa nói đến chuyện thủ tục, dù sao cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi. Chắc em hiểu cái phiền tôi muốn nói đến là hai vị ở nhà kia, em cảm thấy em có thể qua mặt bọn họ sao?" Cố Diệp Thần nghiêng đầu nhìn cô. Một lời của anh đã đi vào chuyện chính:

Nếu không phải vì vướng mắt hai vị kia, lúc đầu họ cũng sẽ không kết hôn, rồi bây giờ cả hai cũng không ngồi đây bàn chuyện ly dị. Thấy cô không đáp, Cố Diệp Thần khẽ đổi vị trí hai chân:

"Nếu tạm thời em chưa có bạn trai, cũng không có ngươi mình thích, vậy tôi vẫn sẽ ở bên em."

Anh hơi ngừng một chút, như thể cho cô nửa nhịp để tiêu hóa kịp lời mình:

"Hơn nữa chúng ta đều rất sợ đụng phải hai vị phiền phức kia. Nếu đã vậy, tôi có một cách,"nhất lao vĩnh dật

"*, một nả ba chim, em có muốn nghe thử hay không?"Kiều Chỉ chỉ cảm thấy đầu óc có hơi không đủ dùng nữa.

Vốn cô là người mở đầu cuộc nói chuyện này, nhưng cô chỉ nói được một câu, quyền chủ đạo đã chuyển từ cô sang anh, hơn nữa cô lại không cảm thấy sai ở chỗ nào, thậm chí còn có cảm giác thinh thích việc không cần dùng đầu óc, để người khác dẫn mình đi.Cách gì? Hai mắt Kiều Chỉ nhìn anh, sáng lấp lánh. Cố Diệp Thần im lặng nhìn cô một lúc lâu, khẽ hé môi mỏng: Từ giả thành thật.Kiều Chỉ chỉ cảm thấy đầu óc như nổ bùm một cái.

Theo bản năng, cô cho là mình nghe lầm, hoảng hoảng hốt hốt: Anh nói gì?Cô Diệp Thần nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đứng lên khỏi ghế sô pha, thản nhiên chỉnh lại quần áo trên người một chút, đoạn bước hai bước về phía Kiều Chỉ.

Một thứ cảm giác bị áp bức theo anh đến, Kiều Chỉ cứng người, né ra phía sau, sau lưng cô lại là ghế sô pha, cô đã hết chỗ tránh. Cố Diệp Thần đứng trước người cô, như từ trên cao nhìn xuống.

Kiều Chỉ nắm một bên gối, ôm chặt khư khư, ngẩng lên nhìn vào mắt anh, hai tay siết thật chặt. Cố Diệp Thần nhìn cô, cười khẽ, đột nhiên thần lai nhất bút*:

"Tôi ăn cơm em nấu, cũng nên nói cho em biết ai đã thắng cuộc nhỉ. Em có còn muốn nghe không?"*Tả một người có tài ngẫu nhiên, khiến người ta phải kinh ngạcKiều Chỉ đã không còn đầu óc để suy nghĩ nữa, chỉ hỏi lại theo bản năng: Ai thắng?Cố Diệp Thần hơi cúi người, hai người chỉ còn cách nhau nửa mét, một khoảng cách vừa nguy hiểm vừa an toàn, vừa mập mờ vừa thân sĩ.

Một mình anh khiến Kiều Chỉ có phần nghẹt thở, song vẫn miễn cưỡng hô hấp được.Em. Cố Diệp Thần thì thầm.Tôi?Ánh mắt anh sáng rực như trăng sao, khiến Kiều Chỉ có hơi ngẩn ra. Thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, Cố Diệp Thần gật đầu, dường như rất hài lòng.

Anh đưa tay lên xoa xoa đầu nhỏ của cô, xong thì bước ra khỏi cửa. Mãi đến khi có tiếng đóng cửa truyền đến, Kiều Chỉ vẫn còn ngồi ngây ra trên ghế sô pha.

Chuyện ban nãy đã diễn ra như thế nào, cô đã nói những gì, đã làm chuyện gì, đột nhiên trống rỗng ngay lập tức.

Kiều Chỉ không nhớ nổi gì nữa, chỉ nghe như có vô số chữ em trầm thấp vọng lại trong đầu, khiến mặt cô đỏ đến tận mang tai. Tất nhiên đêm đó Kiều Chỉ đã được định trước là mất ngủ.

Sáng hôm sau, cô thức dậy là thấy hai cái mắt có quầng đen thật to, suýt nữa là đuổi kịp quốc bảo của đất nước. Dáng vẻ Diệp Thanh thì ỉu xìu, hẳn là còn đau xót cho món tiền thưởng ngày hôm qua. Trưa hôm đó, lúc ăn cơm, họ lại đụng phải Thai Linh và Tô Tử trong nhà hàng.

Diệp Thanh thấy hai người thì lập tức giận dữ, kéo Kiều Chỉ đi ngay ra ngoài. Nhưng Thai Linh lại không biết điều mà ngăn hai người lại, đề nghị các cô đến dùng bữa chung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!