Từ Thành Lễ bị hành động của Phó Ngôn Trí làm cho sợ ngây người.
Anh ta cúi đầu nhìn QR code trước mặt, khiếp sợ nói:
"Cậu nghiêm túc đấy à?"
Phó Ngôn Trí lạnh lùng nhìn anh ta: Cậu thấy sao?
...
"Không phải, cậu từ bao giờ trở nên keo kiệt như vậy?"
Từ Thành Lễ bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường đối với loại hành vi này của anh:
"Cậu bây giờ so với y tá Triệu còn keo kiệt hơn."
Y tá Triệu là một y tá thuộc khoa bọn họ, tương đối keo kiệt, là một người kham tiền.
Vẻ mặt Phó Ngôn Trí không đổi, cũng không trả lời.
Từ Thành Lễ nhìn anh, tiếp tục nói: Tôi không trả.
Anh ta mặt dày nói:
"Đó là cậu cho tôi ăn, xem như là cậu mời tôi."
...
Phó Ngôn Trí im lặng nửa ngày, nhẹ gật đầu: Được thôi.
Anh cũng không miễn cưỡng, nhàn nhạt nói: Tôi mời cậu.
?
Từ Thành Lễ nhìn anh click trở về trang chủ giao diện, hơi không hiểu một loạt hành vi này của anh đến cùng là vì sao.
Anh ta vừa muốn hỏi, điện thoại của Phó Ngôn Trí rung một chút.
Anh đảo mắt liếc một cái, là tin nhắn Lâm Hạo Nhiên gửi tới, hai chữ
-- tới rồi.
Cái gì tới rồi?
Từ Thành Lễ kinh ngạc nhìn anh.
Không có gì.
Phó Ngôn Trí rũ mắt nhắn lại cho Lâm Hạo Nhiên một chữ, rồi cất điện thoại:
"Ngủ đây, hai giờ sau gọi tôi dậy."
Đi đi.
Từ Thành Lễ cũng không hiếu kì nữa.
Cậu nghỉ ngơi đi.
Bọn họ bận bịu cả một ngày, còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức để nghênh đón buổi sáng tiếp theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!