Phó Ngôn Trí cúi đầu, nhìn người đang đỏ mặt chôn đầu vào hõm cổ mình, cười khẽ một tiếng.
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên khóe môi cô, cũng không thật sự giở trò lưu manh.
Dù cô có nguyện ý, thì anh cũng không nỡ.
Hai người ôm nhau một lúc, Quý Thanh Ảnh mơ hồ hỏi:
"Không phải anh nói muốn giở trò lưu manh sao?"
Phó Ngôn Trí cười trầm thấp, ngậm lấy môi cô: Không nỡ.
Quý Thanh Ảnh híp mắt Ồ một tiếng, chăm chú nhìn sườn mặt của anh thật lâu, rồi không nhịn được mà duỗi tay lên sờ sờ.
Phó Ngôn Trí cũng mặc kệ cô, ngoại trừ cảm thấy hơi ngứa, thì cũng không có vấn đề gì.
Bác sĩ Phó.
Ừm? Phó Ngôn Trí hơi nhướng mày, đưa mắt nhìn cô: Sao vậy?
Quý Thanh Ảnh lắc đầu, cọ cọ vào hõm cổ anh, cười nói:
"Sao anh lại tốt vậy?"
Phó Ngôn Trí ngẩn ra, duỗi tay xoa xoa đầu cô: Không có.
Cái gì?
Phó Ngôn Trí cúi đầu nhìn cô, giải thích:
"Anh không có tốt đến vậy."
Là do cô quá tốt đẹp, cho nên anh càng muốn đối xử với cô tốt hơn.
Quý Thanh Ảnh liếc mắt nhìn anh, cũng không giải thích.
Hai người làm tổ ở trên sô pha một lúc, Quý Thanh Ảnh nhìn sách anh đang cầm trên tay, nhướng mày:
"Anh chuẩn bị tham gia cuộc thi gì sao?"
Không phải.
Phó Ngôn Trí nói:
"Mấy ngày nữa có một buổi thuyết trình."
Anh hơi trầm tư:
"Em muốn đến xem không?"
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn anh:
"Không phải nhân viên y tế cũng có thể đến sao ạ?"
Đương nhiên.
Phó Ngôn Trí nói:
"Em là người nhà của nhân viên y tế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!