Nói rồi, anh trực tiếp kéo Quý Thanh Ảnh vào lòng, cúi đầu thám thính nơi cần cổ cô, thấp giọng hỏi:
"Em vừa xịt nước hoa à?"
Hơi thở ấm áp của anh phả lên da thịt của Quý Thanh Ảnh, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy như bị mèo cào.
Cô theo bản năng Vâng một tiếng, mơ hồ không rõ giải thích: Là ở cửa hàng...
Còn chưa nói hết lời, Phó Ngôn Trí đột nhiên mút nhẹ da thịt nơi cổ cô, khiến cô theo bản năng nhẹ rên một tiếng.
Anh chậm rãi di chuyển xuống dưới, tiếp tục hỏi:
"Xịt cho anh ngửi hả? Hm?"
Anh cố ý đè nặng âm cuối, âm thanh phát ra từ nơi cổ họng khiến toàn thân Quý Thanh Ảnh mềm nhũn.
Người này, thật sự quá xấu xa rồi.
Quý Thanh Ảnh mím chặt môi, cố gắng không để bản thân nhanh chóng phát ra âm thanh đầu hàng.
Cô thấp giọng phản bác: Nào có.
Cô giương mắt nhìn anh, đôi mắt ướt át đầy hơi nước:
"Xịt thử ở cửa hàng mà."
Phó Ngôn Trí nhướng mày:
"Không phải là cố ý xịt cho anh ngửi à?"
Quý Thanh Ảnh:
"...! Anh đừng có ảo tưởng như vậy."
Nghe vậy, Phó Ngôn Trí cong môi, trầm ngâm một lát rồi nói:
"Không phải em bảo em có mua sao?"
...! Dạ? Quý Thanh Ảnh nhìn anh: Anh muốn thử hả?
Ánh mắt Phó Ngôn Trí sáng quắc nhìn cô, nhắc nhở:
"Muốn ngửi trên người em."
...
Hai câu này nghe qua thì không thấy khác nhau lắm.
Nhưng sau khi suy ngẫm kĩ thì mới hiểu được ý nghĩa sâu xa ở bên trong.
Quý Thanh Ảnh hờn dỗi liếc mắt nhìn anh:
"Em vẫn chưa tắm, chút nữa cho anh ngửi sau."
Phó Ngôn Trí đồng ý: Được.
Hai người đứng trong phòng bếp cũng không chim chuột gì nữa, chủ yếu là vì đói.
Tốc độ nấu cơm của Phó Ngôn Trí khá nhanh, không bao lâu sau thì ba món mặn một món canh được bày lên bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!