Sau khi Quý Thanh Ảnh uống say, sẽ phản ứng khá chậm.
Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của người đàn ông, vành tai cũng nóng dần lên.
Theo bản năng, cô muốn giơ tay lên sờ.
Tay còn chưa đụng vào vành tai thì đã bị Phó Ngôn Trí nắm lấy.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, vừa nâng mắt liền nhìn thấy Phó Ngôn Trí cầm tay cô đặt lên vai anh, rồi bế cô lên.
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc kêu thành tiếng, cánh tay theo đó vòng lấy cổ anh, ngửi mùi hương trên cơ thể anh, rồi từ từ dựa vào anh.
Mọi người đều không có ở đây, mà Phó Ngôn Trí cũng không muốn đợi họ quay lại.
Anh ôm Quý Thanh Ảnh lập tức rời đi.....!
Thẩm Mộ Tình quay về từ toilet, thì nhìn thấy Khương Thần đang đứng trước cửa trưng ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Cô ấy nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của anh ấy:
"Anh đang nhìn gì vậy?"
Khương Thần xoa xoa mắt, vô cùng hoài nghi nhân sinh.
Anh ấy vừa mới thấy cái gì vậy trời?!
Phó Ngôn Trí dụ dỗ bạn gái?! Không chỉ lừa người ta cho mình uống rượu, mà còn động tay động chân, thậm chí còn...!
Khương Thần lắc đầu chậc chậc hai tiếng, đưa mắt nhìn Thẩm Mộ Tình nói:
"Phó Ngôn Trí đúng là không phải người mà."
Thẩm Mộ Tình: Hả?
Cô ấy ngơ ngác: Sao lại nói thế?
Khương Thần ý vị thâm trường lắc đầu:
"Anh cũng không biết phải nói sao nữa."
Thẩm Mộ Tình nghẹn lại, cạn lời nói:
"... Vậy thì anh ngậm miệng lại đi."
Cô đi tới chỗ ghế lô,
"Em muốn tìm Thanh Ảnh uống..." Còn chưa nói hết câu, cô ấy đã thấy trên ghế lô không một bóng người: Thanh Ảnh đâu rồi?
Khương Thần giương cằm:
"Bị Phó Ngôn Trí lừa về nhà rồi."
Thẩm Mộ Tình: ...
Đợi dưới sảnh một hồi, Phó Ngôn Trí gọi người lái xe hộ đến.
Gió thổi qua, Quý Thanh Ảnh cũng tỉnh rượu hơn nhiều, nhưng vẫn không thể đứng vững.
Cô dựa vào người Phó Ngôn Trí, giống như một đứa trẻ dính người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!