Bị cự tuyệt, Quý Thanh Ảnh cũng không tức giận.
Cô vốn là cố ý đùa Phó Ngôn Trí, cũng đã sớm đoán được kết quả.
Nếu như anh thật sự gửi, cô sẽ cảm thấy không có tính khiêu chiến.
Đôi mắt cô ngập ý cười, 'thương tâm khổ sở' mà nhắn lại cho anh hai chữ: [ Vâng ạ. ]
Dáng vẻ giống như thật sự không vui.
Phó Ngôn Trí không không trả lời tin nhắn của cô nữa.
Sau khi ăn cơm tối, Quý Thanh Ảnh làm ổ trong phòng thiết kế trang phục.
Cô là người có ý tưởng gì thì phải lập tức làm, dụng cụ trong phòng cũng được chuẩn bị rất đầy đủ.
8 giờ, chuông cửa vang lên.
Dung Tuyết chạy tới mở cửa.
Thầy Giản ạ.
Đứng ngoài cửa là chỉ đạo thiết kế trang phục của đoàn làm phim, ngoại trừ phụ trách trang phục cho diễn viên nam, kết hợp chỉnh thể cân đối, anh cũng sẽ tương tác với các nhà thiết kế khác.
Điều anh phải làm là khống chế toàn cục.
Giản Bình giương mắt nhìn bên trong, thấp giọng hỏi:
"Thanh Ảnh đang bận à?"
Dung Tuyết gật gật đầu.
Cô ấy nghiêng người:
"Thầy Giản tìm chị ấy có việc ạ?"
"Ừm, thảo luận một chút về vấn đề trang phục."
Dung Tuyết hiểu rõ, kêu lên:
"Chị Thanh Ảnh, thầy Giản tới."
Quý Thanh Ảnh đáp lời, đi ra ngoài.
Cô vừa xuất hiện, ánh mắt Giản Bình đã dừng trên người cô.
Từ sau khi trở về từ đoàn làm phim, Quý Thanh Ảnh liền hoàn thiện bộ sườn xám có cảm hứng từ hoa nhài.
Sau khi làm xong, Dung Tuyết lại ồn ào muốn nhìn hiệu quả cô mặc lên người, cô cũng không từ chối.
Bộ sườn xám này được làm đứt quãng mấy ngày, mỗi lần làm xong cô đều sẽ mặc thử lên người.
Tuy rằng không hẳn là sẽ có sai số, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Lúc này, đúng lúc cô vừa mặc thử.
Sườn xám thuộc kiểu tay áo dàu vạt mở, có màu trắng nhạt giống hoa nhài, chứ không phải màu trắng tinh.
Khuy áo là hình hoa nhài màu vàng nhạt, kết hợp với mái tóc đuôi ngựa của cô, trông dịu dàng nữ tính vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!