Quý Thanh Ảnh đứng tại chỗ một lúc cho chân đỡ tê, rồi mới theo anh đi vào nhà.
Sau khi vào nhà, Phó Ngôn Trí để đồ vật trong tay xuống, xắn tay áo hỏi cô:
"Muốn uống nước không?"
Có ạ.
Quý Thanh Ảnh ngước mắt nhìn anh:
"Mỗi ngày anh đều tan làm muộn như thế này sao?"
Tùy trường hợp nữa.
Quý Thanh Ảnh hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều.
Phó Ngôn Trí đi vào phòng bếp.
Anh rót một cốc nước ấm, lúc đưa cho Quý Thanh Ảnh, ngón út vô tình đụng phải ngón trỏ của cô, lành lạnh, giống như ngâm qua băng qua sương.
Anh nhíu mày.
Quý Thanh Ảnh cũng không chú ý tới sự biến hóa trong ánh mắt anh.
Cô hơi rũ mắt, hai tay cầm cốc đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.
Nhìn qua rất giống một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Khó có khi Phó Ngôn Trí động lòng trắc ẩn.
"Cửa bị khóa lại từ khi nào?"
Suy nghĩ của Quý Thanh Ảnh tung bay, sau khi nghe được giọng nói của anh thì chớp chớp mắt, quay đầu nhìn anh một lúc lâu:
"Chắc khoảng 9 giờ hơn ạ."
Phó Ngôn Trí: ...
Quý Thanh Ảnh giương mắt nhìn anh:
"Ngày mai anh phải đi làm đúng không ạ?"
Ừ.
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh cười một tiếng: Vất vả quá.
Phó Ngôn Trí không lên tiếng.
Quý Thanh Ảnh cầm cái cốc, tròng mắt xoay chuyển, ý tưởng đột phát hỏi: Bác sĩ Phó.
Phó Ngôn Trí rũ mắt đối mắt với cô.
"Nhà anh có rượu không ạ?"
Không có.
Phó Ngôn Trí đứng dậy, khom lưng lấy điện thoại đặt ở trên bàn, thấp giọng nói:
"Tôi gọi cho thợ sửa khóa, để ngày mai người ta tới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!