Chương 48: Chức quan nhỏ như hạt vừng

"Vô Tấn, đệ nói xem tại sao Trương huyện lệnh lại rút khỏi cuộc tranh giành Hộ Tào Chủ Sự?"

Duy Minh nhìn chăm chú vào xấp giấy trắng trên bàn, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Vô Tấn thì có chút ngẩn ngơ, cậu vẫn đang nghĩ rốt cuộc đại ca là một người như thế nào.

"Ừm! Có lẽ ông ta sợ bị Huỳnh gia liên lụy!"

"Không! Không phải, huynh cho rằng sự việc không đơn giản như vậy."

Duy Minh lắc đầu, mọi tâm tư chàng đều tập trung vào mối quan hệ kì lạ này, nhưng lại không phát hiện ra bản thân hoàn toàn không giống với lúc bình thường.

"Nếu như huynh đoán không lầm, chuyện này ắt có liên quan đến cuộc đầu tranh giữa các phe phái trong triều đình. Lần này hoàng thúc bị bãi chức, có ảnh hưởng rất lớn.

Huynh nghĩ là Trương tướng quốc muốn lùi lại đứng phía sau, quan sát tình hình, cho nên cũng không muốn con trai ông tham gia vào cuộc tranh giành quyền lực ở quận Đông Hải lần này.

Phải biết quận Đông Hải như một hình ảnh thu nhỏ của triều đình, Trương huyện lệnh rút lui, kì thực chính là phụ thân ông ta lui lại.

"Duy Minh thấy đệ đệ không hề lên tiếng, chàng cảm thấy kì lạ nên ngẩng đầu lên hỏi:"Vô Tấn…….. đệ sao vậy?Không có gì!"

Vô Tấn cười gượng.

Cậu đột nhiên nhìn thấu đại ca rồi, bề ngoài đại ca có vẻ như chàng thư sinh, kì thực là chân nhân bất lộ tướng. Lần trước huynh ấy đề nghị trả lại quyển sổ nhỏ cho Hoàng Phủ Cừ, là một quyết định vô cùng sáng suốt.

Cả việc Lạc Lạc bị bẻ gãy ngón tay, huynh ấy nhẫn nhục như vậy, bản thân cậu còn cho rằng đại ca hèn nhát.

"Sao thế, đệ có cách nghĩ khác à?"

Duy Minh nhìn chăm chú vào Vô Tấn, chàng cảm thấy Vô Tấn hình như có điều gì đó muốn nói. Vô Tấn đã bình thường lại, thật ra thì tâm tư của đại ca sâu sắc chưa chắc đã xấu, điều này sẽ làm tăng ưu thế của huynh ấy trên con đường làm quan.

Dù sao đại ca cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, nếu như vẫn là một chàng mọt sách thì mới đáng lo, nghĩ thông được điều này, trong lòng Vô Tấn cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Đệ cảm thấy đại ca không nên tranh chức Hô Tào Chủ Sự này, chức quan nhỏ bằng hạt mè (hạt vừng) này không có ý nghĩa gì cả, đại ca nên vào kinh tham gia khoa cử.

Nếu như đại ca đã có thể giành được hạng nhất trong kì thi châu, thì việc thi đỗ tiến sĩ cũng không phải là khó, tại sao không trực tiếp bước vào con đường làm quan?Huynh cũng đã từng muốn vào kinh thành tham gia khoa cử, nhưng giờ đã thay đổi cách nghĩ đó rồi.Tại sao vậy?

"Vô Tấn rất muốn biết lí do gì đã khiến đại ca thay đổi chủ ý."Không tại sao cả!Duy Minh chỉ cười.Có lẽ huynh cho rằng cứ làm Hộ Tào Chủ Sự một thời gian thì càng có tiền đồ hơn, thôi vậy, chúng ta không bàn về chuyện này nữa.

Chúng ta thương lượng một lát về việc tham tuyển Hộ Tào Chủ Sự lần này, huynh cảm giác sẽ có người giở thủ đoạn."

Có một số chuyện Duy Minh không thể nói cho đệ đệ nghe được, sở dĩ chàng định tranh chức Hộ Tào Chủ Sự này, nguyên nhân là vì Tô Hàn Trinh.

Chàng hi vọng có thể trở thành tâm phúc của Tô Hàn Trinh, mà Tô Hàn Trinh lại là tâm phúc hàng đầu của thái tử, có được lớp quan hệ này, một hai năm sau chàng vào kinh tham gia thi tiến sĩ, đến lúc ấy cậu sẽ tự nhiên có được mối quan hệ với thái tử.

…………

Trong tịnh thất của Huỳnh gia, Huỳnh Tứ Lang ngồi đối diện với hai đứa con trai của hắn, từ khi bị thua Vô Tấn trong trận đánh cược, Huỳnh Tứ Lang bỗng chốc trở nên trầm mặc, đối xử với mọi người cũng rất nhỏ nhẹ, trận thua ấy đối với hắn là một đả kích rất lớn.

Hắn đột nhiên ý thức được mình già rồi, không còn là đối thủ của lớp thanh niên ngày nay nữa.

Khác với sự nhỏ nhẹ của phụ thân, con trai lớn Huỳnh Tuấn lại càng ngày càng lộ ra vẻ sắc sảo. Chiều hôm nay hắn đã thay mặt phụ thân thương nghị với Hoàng Phủ huyện công trước khi chính thức tham tuyển, và đem về một tin tức mới nhất.

"Vương gia rút lui có ảnh hưởng rất lớn, buổi chiều, Tô Thứ Sử và Từ Trường Sử lại tiếp tục thương định (bàn luận và quyết định) về phương án tuyển chọn, Quan gia hưởng lợi lớn, Quan Hiền Câu sẽ trực tiếp đi vào vòng hai."

"Quan gia không phải là do Từ Trường Sử tiến cử hay sao?"

Con trai thứ Huỳnh Phong chen miệng vào nói.

Đúng! Huỳnh Tuấn nhìn đệ đệ với ánh mắt không vui, lúc này rồi còn nhắc đến vấn đề kém thông minh này. Nhưng hắn cũng có việc muốn nhờ đệ đệ hắn giúp đỡ, nên không tiện mở miệng giáo huấn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!