Chương 43: Đến mà không đi cũng vô lễ (Thượng)

Buổi chiều hôm ấy, tiệm cầm đồ Tấn Phúc chính thức khai trương, Hoàng Phủ Quí đã chuẩn bị rất đầy đủ, mười mấy ngày trước đây, ông lần lượt đến thăm những bạn hàng cũ, dựa vào uy tín và tình nghĩa mười mấy năm của ông, ông tin rằng bản thân ông ít nhất cũng có thể lôi kéo trên bảy mươi phần trăm những bạn hàng cũ đến tiệm của mình.

Buổi chiều đã bắt đầu có khách đến, cuộc buôn bán đầu tiên nhanh chóng hoàn tất, đó là một bạn hàng cũ, cần mua một tượng bạch ngọc quan âm, cũng may trong số hàng tồn kho trong tiệm lại có, vì để thành công trong cuộc buôn bán đầu tiên này, Hoàng Phủ Quí bèn bán tượng bạch ngọc quan âm này với giá thấp nhất là sáu mươi lượng cho khách hàng, chỉ kiếm lời được mười lượng.

Mặc dù như vậy, Hoàng Phủ Quí vẫn đặc biệt xúc động, viết một cách ngay ngắn chỉnh tề cuộc buôn bán đầu tiên vào qyển sổ thu chi, một tượng bạch ngọc quan âm, mua vào năm mươi lượng, bán ra sáu mươi lượng, lời mười lượng.

Sau đó, lòng ông đầy thành khẩn chạy sang miếu lão quân bên cạnh khấu đầu lão quân ba cái….

Tiệm cầm đồ chính thức kinh doanh, Vô Tấn lại tiếp tục nhàn rỗi, nhưng cậu vẫn còn một chuyện chính sự chưa làm xong

Sáng ngày hôm sau, Vô Tấn đi đến

"sòng bạc Hoàng Kí Diệu Thủ" ở gần phố Bắc, Hắc Mễ đã nói cho cậu biết, sở dĩ đến tiệm cầm đồ gây chuyện, là do nhận của Hoàng gia một ngàn lượng.

Vô Tấn không phải là một người thích đi gây chuyện, cậu nói rất nhỏ nhẹ, thậm chí cậu cũng không muốn cho người khác biết cậu là chủ của tiệm cầm đồ Tấn Phúc, nhưng cậu là một người không cho phép trong mắt có bất kì một hạt bụi nào, có ân báo ân, có thù báo thù, ân oán phân minh.

Bên trong sòng bạc Hoàng Kí Diệu Thủ vô cùng náo nhiệt, phía trước ba mươi mấy chiếc bàn đều bu đầy những con bạc đến thử vận may và tìm thú vị, mắt của những con bạc đều đỏ cả, nhìn chăm chăm vào ba con xúc sắc đang nhảy nhót hét lớn, đại ! đại ! đại ! hoặc là

"tiểu ! tiểu ! tiểu !"

Cách đặt cược cũng giống như hậu thế, ba con xúc sắc mười tám điểm, từ ba điểm đến mười điểm là tiểu, mười một điểm đến mười tám điểm là đại, mỗi một bàn là năm trăm văn tiền, mỗi người chỉ được đặt một tụ, không được đặt nhiều, đặt xong mở bát, lúc này nhà cái tương đương với trọng tài, lấy đi mười phần trăm tiền đặt cược của người đặt, sau đó trực tiếp trừ tiền lúc tính tiền trả tiền, rất nhanh chóng và đơn giản, nhưng cũng rất kiếm lời.

Cũng có thể đồng thời bao cả một bàn đặt tụ, gọi là mãn tịch đây kì thực là đang quyết đấu với nhà cái, việc này phải nói rõ trước khi mua phiếu chơi, để dễ dàng sắp xếp bàn chơi

Vô Tấn bước vào trong sòng bạc, một người đầy tớ vội ra đón, hắn không quen biết Vô Tấn, trông Vô Tấn ăn mặc khá chỉnh chu, bèn cười tít mặt nói:

"khách quan muốn chơi ở lầu một hay lầu hai? Hay là để tôi giới thiệu sơ lược cho khách quan?"

"Ta biết rồi, chơi ở lầu một."

"Được! Xin mời khách quan mua phiếu chơi ở bên này."

Người đầy tớ dẫn Vô Tấn đến trước quầy, mặt tươi cười hỏi:

"Khách quan muốn chơi loại nào, đơn chú hay là mãn tịch?"

Phiếu chơi của đơn chú là một miếng bài nhỏ bằng đồng màu vàng, mỗi miếng năm trăm văn tiền, lúc tính tiền trả tiền chỉ nhận được bốn trăm năm mươi văn, năm mươi văn làm tiền hoa hồng, còn phiếu chơi của mãn tịch là một miếng bài bằng bạc nhỏ màu đỏ sáu lượng.

Vô Tấn đặt lên bàn bốn thỏi ngân lương năm mươi lượng,

"Ta muốn ba mươi ba tấm bài đỏ!"

Người đầy tớ cười híp mắt, giơ ngón tay cái lên khen:

"Đại gia quả là người hào phóng, quả là bội phục!"

Trong lòng lại chửi thầm,

"Tên ngốc, mẹ nó, hai trăm lượng không bằng lên lầu ba, có ăn có uống, còn có cả kĩ nữ xinh đẹp hầu hạ, vậy mà mẹ nó cứ muốn chen vào đây."

Vô Tấn nói với giọng lạnh nhạt:

"Ta chỉ chơi một ván!"

Tên đầy tớ ngạc nhiên, ba mươi ba tấm phiếu đỏ ít nhất phải chơi đến ba mươi ba bàn đấy! sao lại chỉ chơi một ván?

Hắn bèn vội nói:

"Đại gia có lẽ không hiểu qui tắc, để tôi giới thiệu qua cho ngài."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!