Dẫn đầu là một gã đàn ông đen đúa cường tráng khoảng độ ba mươi mấy tuổi, đôi mắt vừa nhỏ vừa ranh ma, chiếc mũi chim ưng, mặt đầy những ngấn thịt, hắn ta trông rất đen, lại mặc một chiệc áo ngắn màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ lệch, hai sợi đai dài lủng lẳng phía trước ngực.
Hoàng Phủ Quý biết hắn ta, hắn là một kẻ ngang ngược nổi tiếng ở huyện Duy Dương, hắn họ Mễ, không ai nhớ được hắn tên là gì, chỉ nhớ biệt danh của hắn, Hắc Mễ, biệt danh tuy rằng không có bá khí, nhưng hắn lại là một tên rất độc ác, phàm là những người đụng đến hắn ta, thì không một ai không đứt gân gãy cốt.
Năm nay hắn đã hơn ba mươi tuổi, bắt đầu từ năm mười tám tuổi, dường như một phần ba thời gian của hắn là ngồi ở trong ngục, ở bên ngoài hắn ta là ác bá huyện Duy Dương, chuyên kiếm chuyện làm tiền các cửa tiệm để sống, không biết đã bao nhiêu phen hắn ta phải vào huyện nha, nhưng hắn không phạm tội giết người, nha môn cũng đành hết cách với hắn, giam một vài tháng lại thả ra ngoài.
Hoàng Phủ Quý mặt mày biến sắc, ông ấy biết đám người này phần lớn là do người của Hoàng gia tìm đến để gây sự, việc mở xổ số lần trước, Hoàng gia đã phải chịu mất mặt, nhất định là sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng.
Lão thất!
Ông ấy run rẫy quay đầu lại gọi lớn:
"Mau lấy hộp thiếc ở trong quầy đến đây!"
Lão thất lập tức chạy vào trong, bưng ra một cái hộp thiếc, bên trong đều là bạc vụn, Hoàng Phủ Quý hai tay cung kính dâng lên,
"Đây là một trăm lượng bạc, xin gửi các vị đại ca uống ly rượu."
Hắc Mễ cầm lấy cái hộp, mở ra nhìn một cái, rồi tiện tay ném cái hộp xuống dưới hồ, A! Bạc vụn rơi xuống hồ, khiến cho mọi người xung quanh kinh ngạc hét lên, tất cả những người bên đường đến xem náo nhiệt cũng sợ hãi mà bước lùi về phía sau, một số người khách chạy ra tính giúp đỡ, cũng giật mình hoảng sợ, từ từ bước vào trong nhà, căm hận một nỗi là không thể đi càng xa càng tốt, Hắc Mễ đến rồi, ai mà đụng vào hắn ta là trước họa vào thân.
Những ngấn thịt trên gương mặt Hắc Mễ cuộn lên, hắn híp đôi mắt nhỏ và cười nói:
"Tôi nói ông chủ này, ông là người kiếm tiền lớn, lại đưa chút ít bạc lẻ này bảo chúng tôi đem đi uống rượu sao?"
Trung Dũng tức giận, hắn xoay người bước đi, Hoàng Phủ Quý lại nắm lấy tay hắn không buông, ông ấy biết là con trai muốn đi tìm huyện nha ra mặt, nhưng loại người ngang ngược này không thể đụng được, quan phủ mà đến, thì bọn chúng liền đi, nhưng khi bọn chúng lại quay lại, thì vấn đề sẽ càng nghiêm trọng.
Năm ngoái ông chủ của tiệm dệt Hàn Ký chính vì báo quan mà đắc tội với tên ngang ngược này, tối hôm báo quan, căn tiệm của ông ta đã bị người ta phóng hỏa đốt cháy rụi, sản nghiệp mấy vạn lượng bạc đều bị cháy thành tro bụi, không bao lâu sau thì ông chủ Hàn cũng bị tức chết, con của ông ấy chỉ là một viên quan lại nhỏ, với những kẻ ngang ngược này, bọn họ không thể nào đụng đến được.
Hoàng Phủ Quý không thích gây thù chuốc oán, tính cách thì hơi yếu đuối, ông ấy biết là chỉ có thể mềm mại van xin, nếu làm cứng rắn thì ông ấy không có vốn, bèn cung kính chắp tay cười nói:
"Không biết là đại ca cần bao nhiêu tiền rượu ạ."
"Uhm! Khá lễ phép đó."
Hắc Mễ đắc ý gật gật đầu,
"Thế thì tôi sẽ lấy ít một chút!"
Hắn đưa ra năm ngón tay,
"Bạc trắng năm ngàn lương!"
Hoàng Phủ Quý rụng rời chân tay, năm ngàn lượng bạc, đây há chẳng phải là bảo ông ấy đóng cửa sao? Ông ấy nhìn về phía Trương Bá Đạo xin cầu cứu.
Trương Bá Đạo cũng nhức đầu liên hồi, tục ngữ nói,
"Không sợ diêm vương độc ác, chỉ sợ tiểu quỷ quấn chân", đắc tội với những kẻ ngang ngược này, tiêu cục của ông ta cũng đừng hòng được yên ổn, nhưng ông ta không ra mặt cũng không được, Hoàng Phủ Quý cứ rưng rưng nhìn ông ta cầu khẩn!
Trương Bá Đạo đành đánh liều đi về phía trước, chắp tay cung kính thi lễ với Hắc Mễ,
"Mễ lão đệ, có thể nể mặt ta một chút được không..."
Hắc Mễ liếc nhìn ông ta, bèn cười nhạt một tiếng rồi nói:
"Thì ra là Bá Đạo lão đệ, được chứ! Tôi đương nhiên là nể mặt ông rồi, được thôi! Tôi lại lấy rẻ hơn một chút, bốn ngàn chín trăm chín mươi chín lượng bạc, sao hả, đủ nể mặt ông rồi chứ!"
Cho dù Trương Bá Đạo không muốn có nhiều chuyện, nhưng mà gương mặt này của ông ta chỉ đáng giá có một lượng bạc, cũng không chịu được rồi, ông ta hừ một tiếng mạnh, căm phẫn nói:
"Mọi người đều lăn lộn kiếm ăn bên ngoài, ngươi đừng có quá đáng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!