Chương 35: Tiệm mì nhỏ, mỹ nhân như ngọc

Tối ngày hôm qua, Dương Học Nghệ trong lúc chăn ôm gối ấp La Phi Yến da trắng như hoa đã thề rằng,

"nàng là bảo bối tâm can của ta, là mạng sống của ta."

Nhưng bây giờ, La Phi Yến trong lòng hắn giờ đã trở thành một hột cơm nguội dính trên quần áo của hắn, bảo bối thân yêu nhất của hắn, mạng sống của hắn chính là bức thư trên bàn kia, trong đó có năm ngàn ngân lượng, còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn.

Mắt của Dương Học Nghệ đỏ lên, hắn hét lớn rồi xông tới, Vô Tấn chỉ đá nhẹ cái ghế, ghế đụng vào chận của Dương Học Nghệ, làm hắn mất trọng tâm, ngã nhào ra đất, Dương Học Nghệ đau khổ ôm chân dứng dậy, một tay với về phía bàn, nhưng không với được gì cả, bức thư bị Vô Tấn cất vào trong người, cười cười nói:

"Dương Nhị quá khách sáo rồi."

"Tên khốn nhà ngươi! Trả ngân phiếu lại cho ta,"

Dương Học Nghệ nghiến răng đứng dậy, lại muốn xông về phía Vô Tấn, lần này, Vô Tấn đạp vào bàn sách, chiếc bàn lật qua, đè lên người Dương Học Nghệ, thư sách và bút mực nghiên đài đều đổ xuống, rớt lên người hắn.

Dương Học Nghệ không động đậy được, hắn đột nhiên tỏ ra bi thương, bắt đầu ra vẻ van xin,

"Vô Tấn đại gia, cầu xin ngài trả ngân phiếu lại cho tôi, tôi đồng ý chia cho người một nửa."

"Thật chứ? Ta thật sự vô cùng cảm động!"

Vô Tấn lắc đầu, tỏ ra vẻ rất là cảm động,

"Thực ra ta không cần tiền của ngươi, thật đấy, ta thực ra chỉ muốn mượn một quyển sách."

"Tôi tặng ngài toàn bộ sách!"

Dương Học Nghệ nói với giọng bất lực

"Nhưng trong số sách này không có thứ ta cần, làm sao đây?"

"Ngươi……ngươi muốn thứ gì?"

Vô Tấn khều móng tay, thổi nhẹ một cái, nhắm mắt lại nhìn Dương Học Nghệ cười nói:

"Ta muốn lấy một bức thư, cái này ngươi biết, dùng bức thư này để đổi năm ngàn lượng bạc."

Thư!

Dương Học Nghệ ngẩn người, hắn bèn hiểu ra, chuyện hắn trộm thư của Tô Hàn Trinh đã bị bại lộ, hồi lâu, hắn nói với giọng lắp bắp:Ngươi…nói thật chứ!

Vô Tấn bèn đứng dậy, từ trong người lấy ra bức thư năm ngàn lượng ngân phiếu trực tiếp nhét vào tay hắn,

"Bây giờ ngươi tin rồi chứ!"

Dương Học Nghệ nắm chặt lấy lá thư, như đã nắm được mạng sống của mình, hắn nhìn Vô Tấn với vẻ ngạc nhiên, như vậy trả cho mình sao?

Thư để ở đâu?

"Thư…. Tôi đã đưa cho Hoàng Phủ Cừ, tôi không có cách lấy về được rồi."

Thật không? Vô Tấn hỏi với vẻ nghi ngờ.

"Mỗi câu đều thật, hồi chiều tôi trộm dược thư, liền lập tức cùng Tào chủ sự đi đến Phủ Hoàng Phủ Cừ, đưa thư cho hắn, tôi thề với trời."

Vô Tấn lắc đầu, nhìn hắn với vẻ đáng thương,

"Thật sự xin lỗi, ta ở dưới giường ngươi cũng tìm được một bức thư, người cầu trời tha thứ cho ngươi đí"

Nói xong, Vô Tấn đứng dậy dương dương bỏ đi, mắt Dương Học Nghệ đơ ra, thư mình giấu dưới gầm giường thế mà lại bị hắn tìm thấy, đột nhiên, hắn như phát điên lấy ra bức thư ngân phiếu cất trong người, run bần bật xé phong thư ra, trong đó có một tờ giấy trắng bằng cỡ tờ ngân phiếu, phía trên viết một hàng chữ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!