Chương 20: Một đá ném hai chim! (Trung)

Quận nha cách nơi này không xa lắm, chỉ khoảng ba con phố mà thôi, hắn không gọi xe ngựa mà vội vã chạy đi. Một lát sau, cậu đã chạy tới con đường trước cửa quận nha, chạy thêm ba trăm bước là quận nha ở phía trước rồi.

- Đứng lại cho ta!

Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên một tiếng quát. Vô Tấn vừa quay đầu lại thì không nhịn được ngậm ngùi kêu khổ, đúng là oan gia ngõ hẹp. Chỉ thấy ở phía sau khoảng một trượng, giả tiểu tử Triệu Thắng Nam cưỡi trên con ngựa Yên Chi, đầu đội mũ rộng vành của nam nhân, hung dữ nhìn chằm chằm vào cậu.

Vô Tấn nhanh chóng trù tính trong giây lát, nơi này cách quận nha khoảng ba trăm bước, chân người không thể chạy nhanh hơn vó ngựa, hơn nữa còn kinh động đến nha dịch, và đám nha dịch kia chắc hẳn sẽ giúp nàng, chẳng khác gì cả, đành nhún nhường vậy.

Cậu bước lên cười thi lễ:

- Thì ra là Triệu cô nương, từ sau lần từ biệt trước, ta vẫn muốn tới xin lỗi Triệu cô nương. Nhưng nghe nói Triệu cô nương là tiểu thư con nhà quyền quý, ta không dám tùy tiện đến nhà.

Không ngờ hôm nay lại được gặp cô nương, ta thật lòng xin lỗi, lần trước lỡ lời nói lung tung, xin được nhận lỗi với Triệu cô nương, hi vọng Triệu cô nương khoan hồng độ lượng, bỏ qua cho ta.

Cậu nói xong liền khom người thi lễ, có lẽ Triệu Thắng Nam sẽ chấp nhận lời xin lỗi nếu lần trước Vô Tấn chỉ mắng vài câu giả tiểu tử. Vấn đề là cậu còn làm cho con ngựa Yên Chi mà nàng yêu mến nhất sưng đỏ cả mông. Gần như khiến Triệu Thắng Nam phải cưỡi ngựa đến mức xương cốt rã rời.

Triệu Thắng Nam hận cậu thấu xương, nhưng nàng cho rằng gã thủy thủ ấy đã chạy trốn ra biển rồi. Mấy ngày nay cô rầu rĩ không vui, hôm nay tới quận nha tìm tỷ muội nhà họ Tô, không ngờ vừa vặn nhìn thấy Vô Tấn, cô vừa liếc một cái là đã nhận ra rồi.

Triệu Thắng Nam nhớ tới chuyện nhục nhã lần trước, lửa giận bùng lên trong lòng, khẽ cắn răng:

- Muốn ta tha mạng cho ngươi, đừng có mơ, ngươi quỳ xuống để lão nương đánh hai mươi roi .... Đã nghe thấy chưa, quỳ xuống!

Vô Tấn tưởng rằng nhún nhường một lát, xin lỗi cô ta là xong. Lần trước do cô ta mỉa mai trước, cậu không muốn so đo với cô ta. Nhưng nghe cô ta khinh người quá đáng, cậu không khỏi tức giận, vừa trừng mắt nhìn cô ta vừa mắng to:

- Mắng ngươi là giả tiểu tử thì có gì sai, ngươi thích làm con trai thì đừng có đeo vòng tai, ngươi muốn làm nữ nhân thì đừng có ăn mặc giống nam nhân, lão tử ghét nhất là loại người nam không ra nam, nữ không ra nữ như ngươi....

- Ta phải giết ngươi!

Triệu Thắng Nam quả thực giận muốn điên rồi, cô ta gào lên và rút kiếm chém Vô Tấn, chỉ có điều kiếm còn chưa chém xuống thì cổ tay đã đau nhói lên, còn trường kiếm thì rơi vào tay Vô Tấn. Vô Tấn đâm lại một kiếm vào cái mông ngựa của cô ta, một kiếm này đâm vào cực thâm.

Con ngựa Yên Chi lần thứ hai bị Vô Tấn phi lễ, nó hí lên một tiếng đau đớn, móng trước giơ lên, suýt nữa đã đẩy Triệu Thắng Nam rơi xuống dưới đất. Bốn vó lập tức chồm lên, điên cuồng chạy về hướng bắc.

Triệu Thắng Nam kêu lên một tiếng sợ hãi, ôm chặt lấy cổ ngựa, con ngựa chạy chồm như ngựa hoang ....

Vô Tấn lắc đầu, sao lần nào nhìn thấy cô ta thù hận cũng dầy thêm một tầng vậy nhỉ, mà thôi, bây giờ không quan tâm đến cô ta ta nữa.

Cậu vội chạy đến quận nha, hai gã nha dịch đứng ở trên bậc thang bị chỗ rẽ ngăn trở nên không nhìn thấy tình huống phát sinh vừa rồi, bọn hắn chỉ nhìn thấy Triệu tiểu thư cưỡi ngựa lao như bay qua mặt, còn ca ngợi Triệu tiểu thư có kỹ thuật cưỡi ngựa cao minh quá, bản lĩnh chẳng hề thua kém đấng mày râu.

- Hai vị nha địch đại ca, xin hai vị bẩm báo Tô thứ sử giúp ta, thưa rằng có vãn bối Vô Tấn cầu kiến.

Một trong hai gã nha dịch vẫn còn có ấn tượng mang máng, ngài thứ sử rất khách khí với người trẻ tuổi này, hắn liền tươi cười nói:

- Ngươi chờ một lát, ta đi bẩm báo!

Một lát sau gã nha dịch đi ra và khoát tay gọi vào:

- Ngài thứ sử gọi ngươi vào đấy!

Lúc này đây, Vô Tấn không còn lòng dạ nào dạo chơi trong quận nha nữa, cậu vội vàng đi theo gã nha dịch đến biện công của thứ sử, nha dịch bẩm báo lên trên:

- Tô đại nhân, hắn đến rồi.

(biện công là phòng làm việc công)

- Cho vào!

Vô Tấn bước vào gian phòng, chỉ thấy Tô Hàn Trinh ngồi ở sau bàn, một tay cầm bút, nhìn cậu, nét mặt giống như cười mà không phải cười. Cậu liền bước lên phía trước và khom người thi lễ:

- Vô Tấn tham kiến đại nhân!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!