Chương 17: Ai không muốn tiền trên trời rơi xuống?

Ba ngày tiếp theo, Vô Tấn dường như ngày nào cũng ở trong tiệm in sách, in ấn thái phiếu là một khâu quan trọng nhất, cậu không yên tâm, phải đích thân đến giám sát việc in ấn.

Tận mắt nhìn thấy, cậu cũng không thể nào không tán dương sự phát triển của ngành in ấn ở thời đại này, tuy rằng không có máy laser, in mực nước, nhưng bọn họ dùng sức nước để chuyển động, thiết kế của loại máy in này rất kỳ diệu, in rất tinh xảo, hiệu suất cũng rất nhanh, khiến cho Vô Tấn sinh ra một thứ cảm giác sai lầm, phải chăng cậu đã về đến thế kỷ mười chín của đời sau?

Sau mấy ngày tiếp xúc, đã khiến cho cậu càng hiểu biết hơn về Nghiêm Ngọc Thư, người mở tiệm sách này, nghiêm khắc mà nói, ông ta không phải là thương nhân, ông ta là một giáo sư chân chính đúng nghĩa, coi việc truyền bá học thức là trách nhiệm của mình, ông ta mở tiệm sách, đều là vì muốn giúp cho càng nhiều người đọc sách hiểu, ông ta giống như là người truyền giáo của phương tây sau này, chẳng qua là cái ông ta truyền bá không phải là tiếng nói của thượng đế, mà là đạo của Khổng Tử, Mạnh Tử.

Điều duy nhất khiến Vô Tấn có hơi tiếc nuối chính là, mấy ngày nay, cô nương Cửu Thiên đó mãi không thấy đến...

Ngoài việc ở suốt trong tiệm sách, Vô Tấn còn đã đi xem thử địa điểm, nơi mở số trong ngày đầu tiên, cậu quyết định chọn một cái sân của trường học nhỏ gần cửa thành đông, cách cầu Bát Tiên, một trong ba nơi phồn hoa nhất của huyện Duy Dương không xa, gần ngay miếu Thần Hoàng, đây cũng chính là nơi tập trung bình dân của thành Hoài Dương, nhân khẩu đông đúc, lại gần ngay bến cảng, ở đó có mười mấy vạn công nhân của bến cảng, cậu quyết định liên tiếp mở ở đây hai ngày, còn về đại điểm của ngày thứ ba, thì cậu còn đang suy nghĩ.

Ngũ thúc Hoàng Phủ Quý cũng không phải là nhàn hạ, ba ngày nay ông ấy đi đến rã rời cả chân, tụ tập nhân thủ, chuẩn bị bàn ghế, tập trung tập huấn, rèn luyện mọi người, điều khiến Vô Tấn vỗ tay khen tuyệt chính là, trong lúc lên kế hoạch cậu chỉ nói là cần phải tuyên truyền trước, Hoàng Phủ Quý bèn tâm lĩnh thần hội, ông ta cũng đã tìm một tiệm in ấn, cho in mấy vạn tờ truyền đơn, phát ở khắp các nơi của huyện Hoài Dương.

"Sau một đêm trở nên giàu có không còn là mộng tưởng nữa! Ngày 7 tháng 4, tụ hội ở sân trường thành đông..."

"Trời ban cho cơ hội tốt, tiền tới tay đây!"

"Chỉ cần năm mươi đồng, ngươi có thể có được một ngàn lượng bạc."

......

Rất nhiều các công cụ quảng cáo sinh động được lưu truyền khắp trong thành Duy Dương, đây cũng giống như buổi biểu diễn của nhiều ngôi sao ca hát ở đời sau, người chưa đến, tiếng đã đến trước để giành thanh thế, khiến cho ai nấy đều dài cổ mong chờ, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

Giây phút làm rung động lòng người cuối cùng cũng đã đến.

Trời vẫn còn chưa sáng, vào lúc canh tư, Hoàng Phủ Quý bàn dẫn theo hơn trăm người đến sân trường chuẩn bị, Vô Tấn là người điều khiển ở phía sau, cậu không ra mặt, tất cả đều do Hoàng Phủ Quý lo liệu.

Bàn ghế đã được bố trí xong từ tối ngày hôm qua, dùng những chiếc bàn lớn và nặng xếp thành một vòng tròn lớn, trước mỗi một chiếc bàn có một người ngồi bán thái phiếu, khoảng đất trống ở giữa vòng tròn là một bục gỗ lớn cao hai trượng, đó là nơi phát giải thưởng lớn.

Ngoài ra còn dựng một biển hiệu lớn, suy nghĩ đến việc rất nhiều người không biết chữ, trên đó dùng những hình vẽ đơn giản nhất để nói rõ quy tắc, năm cái đầu hươu là giải thưởng lớn, một ngàn lượng bạc; ba cái đầu hươu là giải nhì, ba trăm lượng bạc; hai cái đầu hươu là giải ba, một trăm lượng bạc; còn có phi yến là giải tư, mười lượng bạc; hoa mai là giải năm, một lượng bạc; còn có giải sáu, một trăm đồng, giải bảy, năm mươi đồng.

Đương nhiên, nhiều nhất là một nụ cười, bên cạnh còn có một câu, Thêm một lần nữa, giá cả của thái phiếu (~ vé số) là 1 xu bạc một tấm, cũng tức là 50 đồng, không đắt, ở huyện Duy Dương cũng chỉ bằng giá ăn một chén mì thịt quay thôi, nhưng mà nếu như cả hai mươi vạn tấm thái phiếu đều có thể bán hết, thì tiền chất như núi, chính là một vạn lượng bạc đó, khấu trừ tất cả các chi phí vốn liếng bốn ngàn lượng bạc mà họ bỏ ra, bác thái (~ xổ số) lần này có thể kiếm được sáu ngàn lượng bạc.

Cuối cùng trời cũng đã sáng hẳn, mặc dù Vô Tấn biết số người hôm nay đến sẽ không ít, nhưng người ở Duy Dương có khát vọng phát tài sau một đêm quả nhiên là ngoài dự liệu của Vô Tấn.

Trời vừa sáng, vừa tắm gội chải đầu xong, mọi người ăn vội bữa sáng bèn ra khỏi nhà, đám đông từ tứ phương bát hướng đều đổ dồn về, con số đã lên đến hàng vạn người, chen chúc ở khắp các con phố gần đó, ngay cả sân trường cũng chật cứng đến không thể chen vào được nữa, đến nỗi nước cũng không thể lọt qua, nếu không có hơn trăm người của tiêu cục liều mạng giữ gìn trật tự, những chiếc bàn gỗ đó vốn dĩ không thể nào ngăn cản sự xông vào của dòng người.

Mới bắt đầu là đám đông đến xem náo nhiệt, nhưng rất nhanh, một công nhân của bến cảng may mắn trúng được một tấm giải ba hai cái đầu hươu, một trăm lượng bạc.

Công nhân trúng giải được lãnh thưởng ở trên bục cao, hắn giơ cao mười thỏi bạc trắng ngần lên, gương mặt đỏ bừng vì phấn khích, kích động đến mức không nói được lời nào, rất nhiều người nhìn về phía hắn ta với ánh mắt ngưỡng mộ.

Tiếng reo hò, tiếng cười, tiếng bước chân của rất nhiều người, tập trung thành một âm thanh huyên náo cực lớn, thỉnh thoảng, âm thanh huyên náo này, vọng lại theo dòng người dồn về phía bàn tròn trung tâm, loạn xạ hoặc là xoay vòng, càng thêm kinh tai nhức óc.

Tư nghi (Chủ trì) La tú tài vừa mới ở trên bục nói dõng dạc vài câu: "Mọi người có nhìn thấy không, hắn ta chỉ dùng có một trăm đồng tiền, một trăm đồng tiền thôi, thì đã kiếm được gấp một ngàn lần, một trăm lượng bạc đó... Cơ hội! Cơ hội phát tài đó! Mọi người còn chần chừ gì nữa?

Mau mua đi! Giải thưởng lớn một ngàn lượng bạc chính là của ngươi, hay của ngươi! Mọi người có thấy không hả, một ngàn lượng bạc đang vẫy tay với mọi người kìa!"

Một trăm thỏi bạc, chính là giải thưởng lớn một ngàn lượng, nó được để ở ngay trên bục cao, sáng lấp lánh như ngọn đuốc vào ban đêm, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người đang ở đây.

Dưới sự mê hoặc của một trăm đóa hoa trắng toát, và miệng lưỡi ngọt như đường của La tú tài, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu lấy tiền từ trong hầu bao ra.

"Tôi trúng rồi! Tôi trúng rồi!"

Một người đàn ông vui mừng như trúng cử vậy, hai chân nhảy cẩn lên, gào thét lớn:

Mười lượng bạc đó!

Hắn ta dường như là bò ra từ trong đám đông, vui mừng đến sắp ngất đi.

"Trúng rồi! Trúng rồi! Tôi trúng giải nhì, năm trăm lượng bạc rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!