Xe ngựa không trở về phủ Hoàng Phủ, mà dạo quanh một vòng, đi về phía cửa Bắc, khu cửa Bắc là một trong ba nơi phồn hoa nhất ở huyện Duy Dương, là nơi tập trung chủ yếu các hàng hóa lưu thông qua đường biển, có hơn hàng ngàn các cửa hàng, xe ngựa vận chuyển hàng hóa đi đi lại lại, người qua kẻ lại như thủy triều, vào buổi sáng, chính là khoảng thời gian náo nhiệt nhất.
Khu cửa bắc có một quảng trường rộng lớn, trên quảng trường có đủ các loại nghệ nhân, xiếc khỉ, bán đại lực hoàn, bán cao da chó, múa côn múa kiếm..., cực kỳ náo nhiệt, ở xung quanh quảng trường là các cửa hàng, chủ yếu là quán rượu và thanh lâu, ở đây có hàng vạn thương nhân sinh sống, đến từ khắp nơi, phần lớn dân làm ăn buôn bán ở Duy Dương đều độc, cuộc sống giàu có, mâm cao cỗ đầy, sự tiêu xài của họ khiến cho việc kinh doanh ở nơi đây đặc biệt hưng thịnh.
Vô Tấn đến đây có mục tiêu rất rõ ràng, cậu đi một vòng đã tìm thấy mục tiêu của cậu ở bên phải của quảng trường, đó là một sới bạc.
Cậu lững thững bước vào bên trong, sới bạc tổng cộng có ba tầng, các cột nhà màu đỏ, mái ngói màu vàng kim, điêu khắc tinh xảo, bày trí huy hoàng, lộng lẫy, trước cổng hai bên trái phải mỗi bên có một con báo hoa bằng đá, hình thù đáng sợ, bên dưới mái hiên của tầng hai có treo ba con xúc xắc lớn làm bằng gỗ trắng điểm đen, đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác, trước cửa chính treo cao một biển bài màu vàng, sới bạc có tên là Hoàng Ký Diệu Thủ
Hai bên treo hai tấm biển gỗ dài, khắc đôi dòng liễn bằng chữ thảo:
Thượng liễn là: Tĩnh nhãn khán bài lộ, thác liễu cải, đối liễu tẩu, cật hát nhất sinh đô bất sầu
Hạ liễn là: Mông nhãn áp trang nhàn, thâu liễu tiểu, doanh liễu đại, đổ biến thiên hạ đô bất phạ
(Mở mắt nhìn bài, sai thì sửa, đúng đi tiếp, một đời ăn uống không lo âu
Nhắm mắt cắm nhà, thua mất ít, thắng sẽ giàu, cược khắp thiên hạ đều không sợ)
Vô Tấn cười cười, rồi bước vào khu chơi bạc trong sới, mọi người trong sới súm xít vây quanh các bàn, tầng một của sới bày hơn ba mươi bàn đánh bạc, mỗi một bàn đều có đầy người vây quanh, ai cũng trừng đôi mắt đỏ au, hét khản cổ: Tài, tài, tài!
Vô Tấn quét mắt khắp một lượt, nhìn thấy thương thiếp của sới bạc ở góc phải bức tường, thương thiếp giống như giấy phép kinh doanh ở đời sau vậy, do quan phủ ban phát, là căn cứ để trưng thu thuế má, thông thường đều là thuế định ngạch, có nghĩa là bất kể ngươi kiếm được bao nhiêu tiền, đều chỉ phải nộp một số tiền thuế cố định, một phần thuế huyện, một phần thuế quận, thuế huyện rất ít, chủ yếu là thuế quận, thuế quận cuối cùng vẫn phải cống nộp cho triều đình.
Đương nhiên, không phải là tất cả các kinh doanh buôn bán đều phải nộp thuế, ví dụ như những người mãi nghệ ở quảng trường, bọn họ không cần phải đóng thuế, có một tiêu chuẩn quyết định có phải nộp thuế hay không, chính là mặt tiền cửa hàng từ một trượng trở lên (~3.33 mét), nói theo cách nói hiện nay, đầu tiên bắt buộc phải có mặt tiền, và diện tích cửa hàng khoảng 40 mét vuông trở lên.
Phàm là những việc làm ăn không phù hợp với tiêu chuẩn này thì đều không cần phải nộp thuế, đương nhiên cũng không cần phải làm thương thiếp gì gì đó.
Vô Tấn bước lên phía trước nhìn tỉ mỉ tấm thương thiếp, trên đó có tên của đông chủ, Hoàng Tứ Lang, hắn chợt nhớ đến gia chủ Hoàng gia dáng người giống như con chuột màu vàng đó, bất giác cậu cười phì, Lưu quản gia nói quả không sai chút nào, sới bạc này quả nhiên là sản nghiệp của Hoàng gia, nghe nói người quản lý ở đây là con thứ của Hoàng Tứ Lang, Hoàng Phong.
Lúc bấy giờ, một gã tiểu nhị bước tới chào đón, cười nói ha hả:
"Khách quan lần đầu tiên tới đây đúng không!"
Đôi mắt của gã rất tinh tường, từ thần thái, hành động của Vô Tấn, đã nhìn ra lần đầu tiên cậu đến sới bạc, người như vậy phải từ từ dẫn dắt, trước tiên là cho cậu nếm chút ngọt ngào, không lo lần sau cậu còn không đến, gã ấy cũng tỏ ra rất nhiệt tình.
"Khách quan, lầu một chủ yếu các khách cược nhỏ, thử vận may, chỉ chơi ném xúc xắc, gọn gàng nhanh chóng, ít nhất là năm trăm đồng, nhiều nhất thì không giới hạn, giả sử như trong túi của cậu rủng rỉnh tiền bạc, thì có thể lên lầu hai, có phục vụ trà ngon và điểm tâm, chủ yếu là chơi trỏ ngũ mộc, nhưng mà mỗi lần cược, không thể ít hơn mười lượng bạc, còn lầu ba thì là nơi đánh bạc của các khách quý, có danh kỷ hầu hạ, sợi trúc thanh nhã, thích chơi như thế nào cũng được, nhưng mỗi lần cược không thể ít hơn trăm lượng bạc, khách quan cậu xem...
"Gã đàn ông thấy Vô Tấn tuy là mặc áo gấm, nhưng nước da ngăm đen, trên tay đầy vết chai sạn, vừa nhìn là biết không phải thiếu gia công tử tôn quý, gã ta lầm bầm nói, vốn dĩ không cần phải giới thiệu lầu hai và lầu ba với người này."Quản lý Hoàng của các ngươi có ở đây không?
"Vô Tấn mỉm cười nói. Gã tiểu nhị bỗng ngẩn người ra,"Cậu quen với quản lý nhà tôi sao?Ha ha! Năm ngoái có cùng nhau uống rượu qua, không biết anh ta có còn nhớ tôi không nữa?
"Suy nghĩ trong lòng tên tiểu nhị liền thay đổi, quản lý của các gã thích nhất là uống rượu hoa, vị này lẽ nào là bạn làng chơi của ngài ấy!"Khách quan, có cần tôi đi mời quản lý tới không?Được! Vậy làm phiền ngươi rồi.
"Gã vừa bước được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, cười hỏi:"Xin cho biết quý danh của khách quan là gì?Tôi họ Hoàng Phủ."
Gã ta bèn tỏ ra cung kính, đây là quốc họ! Lẽ nào lại là con cháu của gia tộc Hoàng Phủ quận Đông Hải! Thật là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, gã ta vội vàng chạy lên lầu thông báo.
Một lát sau, gã dẫn một công tử trẻ tuổi đến, trước khi đến Vô Tấn có thăm dò với Lưu quản gia về người này, nghe nói người này ngang ngược tàn bạo, lòng dạ hiểm ác, ăn nói hùm hổ, tên hiệu Hoàng Phong, không phải một tên đàng hoàng, hắn đứng phía sau sới bạc, bất chấp thủ đoạn lừa gạt người chơi, không biết đã hại biết bao nhiêu người tan nhà nát cửa, thậm chí tự tử.
Vô Tấn nhìn thấy hắn ta thân hình khỏa mạnh, khuôn mặt đầy đặn, trên trán có một vết sẹo rất dễ thấy, trong đôi mắt chứ đầy sự gian xảo, nếu như không biết, còn tưởng hắn ta là một tay đấm của sới bạc.
Tên chưởng quầy trẻ tuổi này đầy vẻ ngạo mạn, hắn ta nhìn Vô Tấn từ trên xuống dưới:
"Ngươi là người thế nào ở nhà Hoàng Phủ? Ta gặp qua ngươi rồi sao?"
"Ha ha! Hoàng huynh thật là mau quên! Năm ngoái ở Kỳ Hương Lầu, tôi, huynh, và Trác Ngọc chẳng phải đã cùng nhau uống rượu khoái lạc sao? Huynh quên rồi hả."
Ồ!
Nét mặt Hoàng Phong nở một nụ cười, hắn ta và Hoàng Phủ Trác Ngọc đích thực là bạn làng chơi với nhau, giả như bàng hoàng ngộ ra, cười cười gãi đầu nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!