Chương 6: (Vô Đề)

Đêm về khuya, Minh Kính Châu giúp Thẩm thị gỡ trâm cài tóc,

"Phu nhân, mấy bữa trước Cửu Châu tiến cung có phải chịu uất ức gì không?"

Thẩm thị lắc đầu,

"Tôi thấy con bé quay về vui vẻ lắm nên cũng không hỏi nhiều, chắc là nói chuyện hợp ý với Tô Quý phi."

Quý phi được sủng ái đã nhiều năm, không phải là người dễ sống chung.

Cửu Châu phải gả vào phủ Thần vương là chuyện ván đã đóng thuyền, bà chỉ mong con bé được Quý phi yêu thích.

"Mà chẳng biết con gái mình bị ai đầu độc, nó cứ luôn nói Thần vương là người tốt nhất trên đời..."

"Có lẽ là Tô Quý phi chăng?"

Thẩm thị bước tới bên giường ngồi xuống, khẽ thở dài,

"Cửu Châu ngây thơ như thế, Tô Quý phi lại có thể khiến hoàng thượng chuyên sủng một mình bà ấy, chuyện dỗ dành Cửu Châu cũng chỉ cần vài câu."

Nói đến đây, Thẩm thị cau mày,

"Thật sự không có cách nào vớt vát từ chỗ bệ hạ hả?"

Minh Kính Châu chỉnh lại chăn, nằm lên giường với Thẩm thị,

"Bên Khâm Thiên Giám đã bắt đầu chọn ngày lành tháng tốt rồi, chuyện này không có khả năng xoay chuyển được nữa."

"Nếu không phải trước khi Thần vương và con gái Tôn gia đính hôn lại xuất hiện tin đồn cô ấy cùng Tề vương chèo thuyền du ngoạn bên hồ, thì Cửu Châu nhà chúng ta cũng đã không bị gả cho cái tên hỗn thế ma vương kia." Cha mẹ mà bênh con thì sẽ không bao giờ nói lý lẽ.

Thẩm thị không nỡ để con gái gả cho Thần vương, bà bắt đầu oán trách con gái Tôn gia.

Biết phu nhân nhà mình nhất thời giận dỗi, Minh Kính Châu cũng không nói gì.

Đàn ông thông minh chính là, dù có đồng ý hay không nhưng lúc phu nhân đang trách mắng người thì nhất định không được làm quân tử thích giảng đạo lý, vì cái giá phải trả rất chi là đắt.

Phụ nữ chính là người dạy đàn ông biết cách co duỗi giỏi nhất.

Cửu Châu không biết cha mẹ đã lên giường nằm mà vẫn lo lắng cho hôn sự của mình.

Nàng ghé vào bậu cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời đêm đầy sao, không rõ hai sư phụ của mình bây giờ đang làm gì?

Hai người đang cãi nhau xem ai đi rửa chén, hay là đang ngắm trăng?

Ngày nàng rời đi đã nhờ Lục ca để lại một túi bạc, hai sư phụ chắc hẳn sẽ không thiếu tiền tiêu.

Tiểu thư. Xuân Phân cầm đèn đứng bên ngoài cửa sổ, khẽ nhắc nhở,

"Trời thu về đêm khá lạnh, người mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn cùng phu nhân leo núi đó."

"Xuân Phân tỷ tỷ đừng lo, leo núi chỉ là chuyện nhỏ." Cửu Châu đắc ý hất cằm,

"Đừng nói là leo núi, dù có leo cây cũng không hề gì."

Đạo quán của nàng ngụ tại rừng sâu núi thẳm, bình thường những lúc rảnh rỗi không làm gì mà lại lười đọc sách, nàng sẽ lén leo lên đỉnh núi, hết ngắm mặt trời mọc rồi lại ngắm mặt trời lặn, lắng nghe tiếng chim hót bên tai.

"Nô tỳ biết leo núi sẽ không làm khó được tiểu thư." Xuân Phân cười giải thích,

"Ngủ sớm tinh thần mới tốt, ngày mai leo núi người sẽ gặp những cô nương khác. Lần đầu tiên tiểu thư gặp các quý nữ khác, diện mạo khí sắc nhất định không thể thua họ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!