Chương 26: (Vô Đề)

Câu chuyện khép lại, thính giả bắt đầu tản đi.

Nữ tiên sinh cầm tách trà đã nguội lên nhấp vài ngụm thấm giọng, tới khi ngẩng đầu lại phát hiện vị khách nữ vừa nãy đưa bạc cho nàng ta kể chuyện vẫn chưa rời đi.

Tiên sinh.

Cửu Châu bưng ghế đặt xuống ngồi trước mặt nữ tiên sinh.

"Cô nương còn muốn nghe chuyện gì nữa?" Nữ tiên sinh tranh thủ nhấp thêm vài ngụm trà thảo mộc, nàng ta chỉ là tục nhân dốc sức làm việc ở cõi hồng trần, âu cũng chỉ để kiếm chút bạc vụn nuôi sống gia đình.

"Ta không nghe kể chuyện."

Cửu Châu để ý ống tay áo của nữ tiên sinh tuy sạch sẽ nhưng được vá bằng miếng vải cùng màu, đường may khéo léo, có thể nhận ra sự cẩn thận tập trung trong lúc may vá.

Nàng dằn lại cơn tiếc tiền, lấy thêm một nén bạc ra,

"Ta muốn biết câu chuyện về Vương gia tuấn mỹ mà tiên sinh vừa kể kia từ đâu mà ra?"

"Hóa ra cô nương muốn biết chuyện này, chuyện nhỏ thôi." Miệng thì nói là chuyện nhỏ nhưng động tác thu bạc lại rất nhanh, nàng ta cất kỹ bạc rồi mới đáp,

"Mấy hôm trước có một vị cô nương mang đến cho tôi một cuốn thoại bản, bảo là do nàng ta sáng tác trong lúc buồn chán, chỉ cần ta lấy ra kể thì sẽ cho ta hai mươi lượng bạc."

"Những hai mươi lượng?"

Cửu Châu kinh ngạc,

"Tốn nhiều tiền như vậy chỉ để cô kể chuyện thôi ư?"

"Cô nương à, đây là kinh thành, thiếu gì người kỳ quái đâu?" Nữ tiên sinh nhìn Cửu Châu, không phải chính cô cũng bỏ tiền để ta đổi sang câu chuyện khác ư?

"Bọn ta là người kể chuyện, quan trọng là để khách hàng vừa ý, như vậy mới được thưởng nhiều bạc."

Chu Tiêu đứng sau lưng Cửu Châu nhìn nữ tiên sinh kể chuyện bằng ánh mắt thương hại, không biết kẻ ác độc nào lại lôi một nữ tiên sinh vô tội vào.

Nếu câu chuyện này càng được lan truyền rộng rãi, đến khi trong cung phát hiện rồi điều tra ra thì người xui xẻo đầu tiên chính là nữ tiên sinh trước mặt này.

Mẹ. Một cô bé mặc áo vải hoa chạy từ cửa hông vào, cô nhóc ngẩng đầu lên, nhút nhát nhìn Cửu Châu và Chu Tiêu, sau đó trốn ra sau lưng nữ tiên sinh.

"Ái ngại quá, con bé còn nhỏ nên không hiểu lễ nghĩa, xin hai vị cô nương bỏ qua cho." Nữ tiên sinh lấy mấy đồng tiền ra nhét vào tay con gái,

"Đến chỗ chưỡng quỹ mua điểm tâm ăn đi, mẹ sẽ sang đó ngay."

Cô nhóc cầm mấy đồng tiền rồi chạy đi, Cửu Châu sờ túi tiền, móc ra một nén bạc cuối cùng,

"Nếu tiên sinh tin ta, sau này đừng gộp Vương gia tuấn mỹ và Vương gia hung ác vào cùng một câu chuyện nữa. Chuyện kể chỉ là chuyện kể, nhưng người đời đa nghi, rất dễ gán ghép miễn cưỡng rồi lại rước lấy phiền phức."

Nữ tiên sinh chợt biến sắc, nàng ta nhìn số bạc trên bàn,

"Đa tạ cô nương đã nhắc nhở, số tiền này ta không thể nhận."

"Tiên sinh chớ hiểu lầm."

Cửu Châu cười,

"Tiên sinh kể chuyện rất hay, ta rất thích chuyện Vương gia hung ác, lần sau ta sẽ tới nghe tiếp."

"Xin cô nương cứ yên tâm, ngày mai ta sẽ tiếp tục kể chuyện về vị Vương gia hung ác kia, hoan nghênh cô nương đến nghe."

Nữ tiên sinh sảng khoái nhận bạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!