Cũng đúng thôi.
Ta mù mặt, nếu bắt ta nhớ tên nhớ mặt của đám phi tần, cung nữ, rồi học hết cái này cái nọ, gọi cái lễ này xưng cái danh kia… chi bằng lấy một dải lụa trắng treo cổ ta trước đi còn hơn.
Vậy nên ta dứt khoát lủi mất, quay về nằm dài trên tháp, mở Khảo Công Ký ra đọc tiếp.
Bên ngoài, di nương cười nói rôm rả, cố ý lắc lắc chiếc vòng ngọc mới, để tiếng ngọc va nhau kêu leng keng.
Bà ta còn cố ý to tiếng trò chuyện với mụ vú, vừa nói vừa ngấm ngầm khoe khoang, tỏ vẻ đắc ý khi con gái mình sắp bước lên cao, không quên dìm ta xuống.
Ta chỉ thấy ồn ào, bèn nhúng khăn tay vào trà rồi nhét vào tai, trở mình tiếp tục đọc sách.
Lúc ấy, ta còn quá mức thiếu hiểu biết, không hề hay rằng cả hoàng cung đã lan truyền một bí mật:
Thứ muội Cửu Mi của ta, có dung mạo rất giống với bạch nguyệt quang trong lòng Hoàng thượng.
Thì ra, phụ thân đã nghe theo lời gièm pha.
Bức họa mà Hoàng thượng từng bí mật tự tay phác họa về nàng ấy, sớm đã lọt vào tay gian thần.
Gian thần nọ bày mưu tính kế, muốn dâng lên một nữ nhân có dung mạo tương tự, để lấy lòng đế vương.
Mà đúng lúc này, phụ thân đang thất thế trong triều, bị đồng liêu xúi giục, bèn quyết định đưa Cửu Mi vào cung, làm thế thân của bạch nguyệt quang trong lòng Hoàng thượng.
"Hoàng thượng vừa nhìn thấy dung mạo giống đến bảy phần, tất sẽ cảm động mà thay đổi thánh ý!"
Phụ thân ta học vấn uyên bác, văn tài độc nhất vô nhị, nhưng khi bàn đến thủ đoạn trên quan trường, ông lại thua kém một bậc.
Ban đầu, ông không đồng ý, nhưng di nương lại liên tục thủ thỉ bên gối, dùng trăm phương nghìn kế, chỉ để đẩy con gái mình bước lên cao.
Cuối cùng, sau nhiều lần do dự, ông vẫn gật đầu. Cửu Mi có giống bạch nguyệt quang của Hoàng thượng hay không, ta không biết.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, mọi người trong phủ đều bảo ta và nàng giống hệt nhau, ngày nào cũng có người nhận nhầm.
Duy chỉ có một điều khác biệt—
Cửu Mi là người yêu thích náo nhiệt, giỏi giao thiệp, lại có nhan sắc nổi bật, danh tiếng lan xa khắp giới quan lại quyền quý.
Còn ta—dù là đích nữ, nhưng suốt ngày chỉ bù xù tóc tai, vùi đầu trong đống sách cũ, có khi ngay cả nha hoàn của Cửu Mi còn nổi danh hơn ta.
Còn về bạch nguyệt quang của Hoàng thượng…
Ta nhớ lại yến tiệc tuyển phi năm ấy.
Lúc đó, Lý Thừa Chí vẫn còn là thái tử, ta trốn sau giả sơn nhìn mạng nhện, còn hắn trốn sau giả sơn đào tổ kiến.
Hai kẻ cùng lén lút trốn khỏi lễ nghi, vừa gặp đã trở thành tri kỷ.
Nhưng thời gian trôi qua như nước chảy…
Ai còn nhớ ai?
Hay tất cả chỉ là những lời đồn nhảm chốn thâm cung…? Nhưng sự việc lại rẽ theo hướng ngoài dự liệu.
Ba ngày trước khi Cửu Mi tiến cung, cả phủ bỗng náo loạn—
Nàng biến mất trong một đêm.
Thì ra, thứ muội của ta sớm đã có ý trung nhân—một vị hiệp khách giang hồ tung hoành vô ảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!