Ta chăm chú nhìn nàng.
Nàng từng có làn da trắng nõn, giờ đây sạm đen vì gió sương.
Nàng từng bị trói buộc trong cung cấm, giờ lại thoát khỏi lụa là và trâm vàng, hóa thành một cánh én phiêu du giữa trời cao.
Ta nhận ra, những năm qua, nàng sống thật vui vẻ, tự do, đã từng đặt chân đến những nơi mà ta chưa bao giờ nhìn thấy trong hoàng cung.
"Trước kia, muội quanh quẩn trong khuê phòng, chỉ vì một cây trâm, một miếng điểm tâm cũng có thể tranh giành đến mức bày đủ mưu kế."
"Nhưng từ khi nhìn thấy trời cao đất rộng, mới biết tất cả đều nực cười đến thế nào."
"Tỷ tỷ, tỷ có trách muội không?"
Nàng còn chưa nói dứt lời, ta đã kéo nàng vào lòng, siết chặt vòng tay.
"Trách gì chứ? Muội là muội muội của ta."
Nàng tra trường kiếm vào vỏ, cười nói:
"Nếu tỷ gặp đạo tặc dọc đường, cứ báo tên muội và phu quân là được."
Ta từ biệt muội muội, tiếp tục đi về phương Bắc. Mấy năm sau—
Ta đến Lạc Dương, ngắm mẫu đơn nở rộ, nghe chuông chùa Thiếu Lâm ngân nga sớm tối.
Ta lên tận miền biên tái, phóng ngựa trên thảo nguyên dưới tiếng sói tru rền rĩ.
Ta đi qua Kỳ Liên Sơn, nhìn thấy gió vàng bụi cuộn, đoàn lạc đà nối nhau rời đi, lặng lẽ lắng nghe một đêm tiếng tỳ bà vi vu.
Ta đến Thái Sơn ở đất Lỗ Đông, đứng trên đỉnh núi nhìn Hoàng Hà đổ ra biển lớn.
Ta xuống tận Mười Vạn Đại Sơn ở Lĩnh Nam, say mềm vì rượu cúng cửa ở vùng Miêu Cương, gục bên cung đường mười tám khúc quanh của nhà sàn.
Ta gặp những người Hồi từ Tây Vực xa xôi, đeo trên cổ thánh giá bạc, kể với ta về một vị hoàng đế, dũng mãnh mở rộng lãnh thổ, trị quốc an bang.
Lòng ta không khỏi ngưỡng mộ, say mê lắng nghe. Mọi cảnh vật trên đường, ta đều ghi chép lại trong câu chuyện của mình.
Một thời gian, những tập truyện ta viết bán đắt như tôm tươi.
Nhờ đó mà ta có tiền, lại thu xếp hành trang, tiếp tục lên đường. Mấy chục năm trôi qua.
Gió sương nhuộm bạc mái đầu.
Ta vẫn chỉ có một chiếc hành lý, một bóng lẻ loi, bước qua vạn dặm giang sơn.
Ta đi qua bốn phương Đông Tây Nam Bắc, duy chỉ không bao giờ trở lại Trường An.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời, nhưng chẳng thấy Trường An.
Ta không biết—
Lý Thừa Chí có còn thức khuya như trước không?
Có còn vừa xem tấu chương vừa tùy tiện ăn chút điểm tâm thay cơm không?
Mùa xuân đến, bệnh suyễn của hắn có đỡ hơn không?
Nhưng những chuyện ấy, đã có thái giám, thái y, tam cung lục viện thay ta bận lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!