Ta đứng trên bậc ngọc lanh lạnh, lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn dưới lớp hoàng bào, vừa cảm thấy an lòng, lại vừa cảm thấy chua xót.
Hình ảnh thiếu niên năm nào, người đã từng ngồi xổm bên giả sơn đào tổ kiến, mỉm cười rạng rỡ với ta, nay đã hoàn toàn biến mất. Vậy nên, vào một ngày trời quang mây tạnh, ta đã mở lời xin hắn một đạo thánh chỉ.
Hôm dẹp loạn, hắn nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, hứa hẹn rằng sẽ rửa sạch danh tiếng cho ta, rồi lập ta làm hoàng hậu.
Lúc ấy, ta chỉ cười nhạt, không phủ nhận cũng không chấp nhận, chỉ cầu rằng tương lai hắn sẽ đồng ý một thỉnh cầu của ta.
Hắn không chút do dự mà gật đầu.
Mãi đến hôm nay, ta cuối cùng cũng xác định được điều mình muốn nhất.
Ta bình tĩnh nhìn hắn, nói:
"Thiếp muốn rời khỏi hoàng cung."
Hắn nghe vậy, nhưng gương mặt gầy gò không hề lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có một tia bi thương lặng lẽ trôi qua trong mắt.
Hắn quay người, nhìn về phía chân trời xa, nơi có một đàn đỗ quyên tung cánh, nhẹ nhàng lướt qua bức tường cung điện cao ngất.
Hắn thở dài, giọng nói mang theo vẻ tự giễu:
"Trẫm cứ nghĩ, là bậc cửu ngũ chí tôn, có thể cho nàng tất thảy mọi thứ trên thế gian này… thậm chí cả thiên hạ này."
"Nhưng đến khi ngoảnh lại mới biết, điều nàng muốn nhất, lại chính là điều duy nhất trẫm không thể cho nàng."
Ta xoay lưng về phía hắn, trông có vẻ lạnh lùng vô tình.
Nhưng trên thực tế, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống, lăn dài trên gò má.
Bỗng nhiên, hắn mạnh mẽ nắm lấy cổ tay ta, gấp gáp bật thốt:
"Trẫm sẽ bỏ lại tất cả, cùng nàng rời đi, được không?"
Sợi dây cuối cùng trong lòng ta đứt đoạn.
Cảm giác như có một khối nghìn cân đè chặt trong lồng ngực, tràn đầy đến mức muốn nổ tung.
Ta gắng hết sức kiềm nén cơn nghẹn ngào, bình tĩnh trả lời hắn:
"Bệ hạ là quân vương của một nước, không thể vứt bỏ thiên hạ, vứt bỏ bách tính lê dân." Khi cỗ xe lừa chở ta rời khỏi cửa cung, nước mắt ta rốt cuộc cũng trào ra như vỡ đê, rơi xuống bộ áo vải thô mà ta mặc để giả làm cung nhân tạp dịch.
Mưa rơi như tên bắn, rào rào gõ lên mái xe.
Cuối cùng, ta không nhịn được, khẽ vén màn xe lên.
Từ xa, những bức tường cung màu nâu, cung điện nguy nga, mái hiên ngói lưu ly…
Tất cả đều bị cơn mưa nặng hạt làm mờ đi, nhòe nhoẹt lùi dần về phía sau, cuối cùng chìm vào một màn xám xịt. Đột nhiên, ta nghĩ đến hình ảnh Lý Thừa Chí, một mình đứng trên tường thành, để mưa lạnh thấm ướt nửa bờ vai, nhưng vẫn chẳng hề hay biết, chỉ lặng lẽ dõi mắt theo ta rời đi.
Ta nhớ đến đôi má bầu bĩnh của Gia Mậu.
Con vừa mới biết chạy nhào vào lòng ta, khoe chiếc răng sữa mới mọc, líu ríu gọi ta:
Mẫu phi!
Ta vốn nghĩ, mình nên là một mảng rêu xanh trong khe núi, một cánh chim tự do trên bầu trời, một con mèo lười biếng rúc vào chăn ấm.
Nên là một kẻ cuồng đọc sách trong đống sách cũ, một lãng khách phiêu bạt nhân gian.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!