Chỉ mới một tháng, hậu cung đã sôi trào vì ta.
Đặc biệt là hoàng hậu và Gia Quý phi—
Bọn họ vốn tưởng ta bị chèn ép đến mức không dám ngẩng đầu, vậy mà giờ đây, ta lại trưng ra vẻ phô trương lộng lẫy, khiến bọn họ vừa giận dữ, vừa hoang mang không hiểu ta có mưu đồ gì.
Không ngoài dự đoán, những lời đồn nhanh chóng truyền đến tiền triều.
Đám đại thần xuôi theo tình thế, bắt đầu đồn đoán rằng ta được sủng ái quá mức, sau khi sinh hoàng trưởng tử lại được phong phi, thế nên sinh kiêu ngạo, mất hết chừng mực.
Từ hậu cung đến tiền triều, khắp nơi tràn ngập lời khuyên răn—
Khuyên Lý Thừa Chí chớ bị ta mê hoặc, chớ để một nữ nhân như ta che mờ đôi mắt.
Những phi tần trong cung, từng người một rơi nước mắt như hoa lê trong mưa, kể lể với hắn rằng ta ngạo mạn, xa xỉ, chẳng biết phép tắc.
Nhưng hắn không nghe bất kỳ ai.
Chỉ đơn giản kéo ta vào lòng, siết chặt bờ vai ta, trầm giọng nói:
"Trẫm tin nàng không phải vậy."
Ta bỗng chốc nóng bừng mặt.
Lần này, ta thật sự phụ lòng tin tưởng của hắn rồi.
Đôi lúc ta nghĩ—
Nếu hắn không phải vua, ta không phải phi, liệu chúng ta có thể thật sự trở thành một đôi tri kỷ thấu hiểu nhau? Sau đó, ta càng làm quá đáng hơn.
Ngày ngày cùng hắn chìm trong gấm vóc xa hoa, không rời nhau một khắc.
Tiếng bất bình trong cung ngày càng lớn, người đời càng tin ta là yêu phi hại nước.
Nhưng ta vẫn thấy chưa đủ, nên quyết định đổ thêm dầu vào lửa.
Một đêm nọ, ta bí mật gửi đi một phong thư, triệu tập một nhóm giám sinh thân tín vào cung.
Phụ thân ta là Tế tửu Quốc Tử Giám, các nho sinh trong Thái Học Viện phần lớn đều là môn sinh của ông.
Ta từ nhỏ đã không hợp với tiểu thư khuê các, nhưng lại thích tranh luận cùng các thư sinh, nên sớm đã kết giao với họ thành bằng hữu bút nghiên. Đêm ấy, nhóm giám sinh đội mạo hiểm, giả làm hoạn quan, lén vào cung gặp ta.
Ta trịnh trọng ra lệnh.
Mọi người mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.
Ta nghiêm túc gật đầu:
"Đây là vì giang sơn xã tắc." Hôm sau, khi chuông sáng vừa điểm, một nhóm nho sinh Quốc Tử Giám quỳ chật kín cổng hoàng cung.
Bọn họ khấu đầu khóc lóc, tiếng van xin vang vọng qua từng lớp tường thành, truyền đến tận tai ta.
Trên con đường Chu Tước, từng hàng nho sinh áo dài tay rộng quỳ rạp, bị quan binh xua đuổi cũng không chịu rời đi, chỉ càng đập đầu xuống đất, nước mắt hòa cùng máu.
Tin tức chấn động khắp triều đình, thiên hạ náo loạn.
Cùng lúc đó, các quan viên ở Ty Thiên Đài, dưới sự giật dây của ta, cũng đưa ra một đại hung thiên tượng—
"Hậu phi chuyên quyền, bạch hồng xuyên nhật!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!