Chương 1: (Vô Đề)

GIỚI THIỆU:

Lý Thừa Chí giáng ta vào lãnh cung, ta chỉ hỏi đúng hai câu:  

"Công công, trong lãnh cung có được ôm mèo không? Có thể viết thoại bản chứ?"  

Nhận được câu trả lời khẳng định, ta lập tức vui vẻ tiếp chỉ, hớn hở tự mình thu dọn hành lý.  

Đối với một người sợ giao tiếp như ta, lãnh cung chẳng phải chính là chốn an lạc nhân gian đấy sao!

01

Lúc thánh chỉ giáng ta vào lãnh cung của Lý Thừa Chí được ban xuống, ta đang nghiêng người trên tháp trong tẩm điện, thảnh thơi đọc thoại bản.  

Tên thái giám tuyên chỉ ấp a ấp úng, hẳn là sợ ta chịu không nổi đả kích mà tìm chếc tự vẫn.  

Ta sai Súc Hồng mang trái cây theo mùa ra tiếp đón, rồi hỏi hắn:  

"Công công, trong lãnh cung có được ôm mèo không? Có thể xin giấy bút để viết thoại bản chứ?"  

"Thưa Thục phi nương nương, chuyện này... tất nhiên là không thành vấn đề..."  

Nhận được câu trả lời khẳng định, ta lập tức xoay người xuống giường, dứt khoát tiếp chỉ, hớn hở tự mình thu dọn hành lý.  Lãnh cung so với tưởng tượng của ta còn tốt hơn nhiều, dù có mạng nhện giăng đầy và mốc meo bám tường, nhưng ít ra vắng vẻ, yên tĩnh, không một bóng người.  

Trên bàn còn có sẵn bút mực, giấy nghiên dùng để chép kinh, đủ để ta viết cả chục bộ thoại bản dài hàng vạn chữ.

Đúng là phúc địa nhân gian, động tiên thế ngoại, ở đây đến lúc chếc già cũng không có gì phải tiếc nuối.  

Chỉ là...  

Đột nhiên có một gương mặt tóc tai bù xù, miệng chảy dãi thò vào khung cửa sổ, cười ngây dại. Là vị phi tử phát điên ở phòng bên, đang bám vào khung cửa lảm nhảm những lời vô nghĩa. 

Thế nhưng, ta cũng chỉ hờ hững đóng sầm cửa sổ vào ngay trước mặt nàng, thế là thế gian lại được trả về một cõi tĩnh lặng tuyệt đối.  

Ta ôm lấy Đại Chử, đặt nó lên đùi, chẳng đợi Súc Hồng lau sạch bụi bặm, đã thoải mái ngồi xuống chiếc ghế ọp ẹp, phát ra những tiếng cọt kẹt.  

Tối nay chính là Tết Trung thu, trong cung lại tổ chức đại yến linh đình.  

Nếu không phải ta bị đày vào lãnh cung, đêm nay ta ắt hẳn sẽ phải như đèn kéo quân, chạy hết chỗ này đến chỗ kia để ứng phó với Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Quý phi, tam cung lục viện, các Hoàng tử, Công chúa...  

Nghĩ thôi cũng đã thấy đó là một cơn ác mộng không thể chịu đựng nổi.  

Cũng không biết Lý Thừa Chí, đường đường là thiên tử cửu ngũ chí tôn, mỗi ngày làm thế nào mà chịu đựng được chốn này.  

Nghĩ đến hắn, ta mới cảm thấy một tia lạnh lẽo chậm rãi thấm vào tận xương tủy…

02

Ta và Lý Thừa Chí rốt cuộc là nhân duyên hay nghiệt duyên, đến giờ ta vẫn không rõ.  

Từ nhỏ, ta đã mang một tính cách kỳ quái. 

Trong khuê phòng của ta không có son phấn, cũng chẳng có tranh thêu hoa lệ, mà chỉ bày đầy Mộng Khê Bút Đàm, Khảo Công Ký, Thiên Công Khai Vật.  

Có lần, cô tổ mẫu đến thăm, còn ngỡ rằng:  

"Đây là thư phòng của công tử nhà nào ư?"  

Phụ thân ta giữ chức Tế tửu Quốc Tử Giám, từng là trạng nguyên, tổ tiên bao đời đỗ đạt hiển hách.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!