Lưu Mộng Tuyền đi vào phòng, lau khô nước mắt.
Một lát sau, Tịnh Kỳ đẩy cửa bước vào, biết ngay mà, cô thầm nghĩ.
Cô ấy không bao giờ để bản thân rơi vào tình huống khó xử, đôi lúc chính cô cũng phải cảm thản Lưu Mộng Tuyền thực sự là một người lí trí.
"Mộng Tuyền, cậu định xử lý chuyện này thế nào?"
Cô ngồi xuống bên giường, trong chốc lát không chống đỡ được mà nằm xuống, xuyên qua giếng trời xin bầu trời đầy sao.
Chẳng thế nào cả.
Lưu Mộng Tuyền cũng nằm xuống, vừa hay lúc này có sao băng bay vụt qua.
"Manh Manh, sao băng, mau… mau ước." Hai cô gái vốn thông minh, trưởng thành lại ngây thơ như hai đứa trẻ, cùng nhau nhắm mắt và ước nguyện.
Khi cả hai mở mắt chiếc sao băng đầu tiên đã bay qua, sau đó là nhiều chiếc sao băng nữa lướt qua.
Hai người loáng thoáng nghe được tiếng reo hò ngoài kia.
Cả hai quay mặt nhìn vào mắt nhau ý cười không tự chủ tràn ra.
Họ lại thực hiện được điều ước, cùng nhau đón sao băng đầu tiên.
"Cậu thực sự không quan tâm." Đừng cho là cô không biết con nhóc thối này âm mưu ăn anh cô từ lâu.
"Không phải? Chỉ là tớ đang cho anh ấy cơ hội mà." Lưu Mộng Tuyền nghiêng người, ôm lấy Tịnh Kỳ, hương thơm mùi táo nhè nhẹ truyền vào trong mũi làm cô cảm thấy an tâm hơn.
Đúng là vừa rồi cô rất hoảng loạn cũng đau lòng, nhưng Lưu Mộng Tuyền cô luôn là người có thứ tự.
Việc chính bây giờ của cô là ngắm sao băng, cô sẽ không để điều này ảnh hưởng tâm trạng.
Tuy nhiên không có nghĩa cô không hề quan tâm Tịnh Dương cùng Hướng Mai, mà là cô muốn dùng buổi tối này để cả cô và anh đều có thời gian nghĩ lại.
Nếu không thể tiếp tục thì dứt khoát chia tay, về khoản này cô và Tịnh Kỳ cực kỳ giống nhau.
Hai người đều không cho phép tình yêu có sự xuất hiện của người thứ ba.
Nếu có người khác xuất hiện bất kể từ phía nào thì tình yêu đó nhất định không bền chặt, hai người chưa chắc là không có đối phương không sống nổi.
Vậy từ sớm buông tha nhau mới là tốt nhất, Lưu Mộng Tuyền nghĩ vậy.
Đang lúc cả hai đang chìm trong suy nghĩ của mình tiếng gõ cửa vang lên, hai mặt nhìn nhau.
Gần như họ đã đoán được ai ở bên ngoài.
Lưu Mộng Tuyền quay người lấy chăn trùm đầu, không để ý.
Tịnh Kỳ thở dài nhận mệnh đi mở cửa.
"Đợi chút, đang đến rồi." Cô hô to, muốn làm hỏng cửa người ta sao.
Cái cửa có tội gì đâu, người có tội là anh mà.
Cửa vừa mở Tịnh Dương đã muốn đi vào nhưng bị Tịnh Kỳ chặn lại:
"Manh Manh, mau để anh đi vào." Giọng nói gấp gáp, sốt ruột.
Anh muốn vào nhưng làm cách nào cũng không thể chui vào được nên đành nhỏ giọng quát: Nhanh lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!