Tịnh Kỳ hít một hơi thật sâu, từ bỏ cũng tốt, dù sao cô vẫn là cô mà thôi.
Vì hôm nay tâm trạng của bản thân không tốt, mà mình lại có những nhân viên tài ba nên Tịnh Kỳ tự cho phép bản thân được nghỉ ngơi.
Cô quyết định rủ Lưu Mộng Tuyền đi spa, song gọi mãi cho cô ấy không được nên để lại tin nhắn rồi đi đến đó trước.
Mà bên này, Lưu Mộng Tuyền đang mở to đôi mắt không thể nào tin tưởng vào hình ảnh trước mặt.
Cô đang ăn sáng thì nhận được điện thoại của Tịnh Dương nói nhờ mang hộ anh tập tài liệu tối qua anh để quên đến công ty.
Vốn là cô định bảo trợ lý mang tới nhưng nghĩ đến chế độ bảo mật của Dương Kỳ nên tự mình tới.
Không ngờ anh lại chào đón lần đầu tiên đến công ty bằng một màn đặc sắc như vậy.
Bỗng nhiên cô nhớ đến lời Tịnh Kỳ:
"Cậu nên đề phòng thư kí của anh hai, cô ta là người bà ngoại mình sắp vào bên người anh ấy. Một mặt để đối phó bà, mặt khác công tác nghiệp vụ của cô ta khá tốt nên anh mình vẫn chưa giải quyết."
Tịnh Dương nhìn thấy Lưu Mộng Tuyền vội vàng đẩy Hướng Mai ra.
Anh đang không hiểu cô ta làm sao mà đột nhiên ngã vào người anh.
Vừa hay anh đang định đứng lên nên hai tay không cẩn thận mà đặt trước ngực của cô ta.
"Mộng Tuyền, anh… anh…" Tịnh Dương muốn giải thích nhưng lại không biết nói thế nào, anh sợ cô hiểu lầm.
Hướng Mai nhìn về phía Lưu Mộng Tuyền ưu nhã đứng thẳng người, vuốt mái tóc của mình khiêu khích nhìn về phía cô.
Dáng vẻ này Lưu Mộng Tuyền đã thấy rất nhiều ở đoàn phim, cô mỉm cười đưa tập tài liệu cho Tịnh Dương.
Cô vuốt phẳng vạt áo anh, ánh mắt từ trên người Hướng Mai nhìn về phía Tịnh Dương:
"Hóa ra Hướng tiểu thư lâu ngày mất tích là đến đầu quân cho Dương ca? Anh thật là vậy mà không nói với bọn em." Cô nhẹ nhàng véo eo anh.
Tịnh Dương đau muốn chết nhưng vẻ mặt lại phải cố giữ bình tĩnh.
Chỉ cần cô không giận véo mười lần, hai mươi lần cũng được.
Cầm lấy tay trên eo, đưa lên miệng hôn nhẹ:
"Anh quên, anh xin lỗi."
Lưu Mộng Tuyền hừ nhẹ nhưng cũng không rút tay ra.
Cô quay lại nhìn Hướng Mai, vẫn chưa đi?
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Hướng Mai mỉm cười chuyên nghiệp che dấu lửa giận:
"Tổng giám đốc tôi đi ra ngoài trước." Sau đó uốn éo đi ra ngoài.
Đợi Hướng Mai đi ra ngoài, cửa đóng lại.
Lưu Mộng Tuyền đẩy anh lên ghế, ngồi lên đùi anh:
"Nói cô ta và anh có quan hệ gì? Vừa nãy hai người làm gì?"
Vẻ mặt tức giận, đôi má phồng phồng, môi hơi cong làm Tịnh Dương không ngừng mà yêu thích.
Anh búng nhẹ lên trán cô:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!