Chương 33: Anh Thương

Hoài Cẩm Nam ấn mật mã để mở khóa, vừa dụ dỗ vừa đe dọa nói,

"Về đến nhà, em mau đi xuống dưới"

"Em không xuống, xuống anh lại mắng em." Tịnh Kỳ say rượu sau khuôn mặt hồng hồng, ôm chặt lấy cổ anh, hơi thở thơm ngọt từng đợt, từng đợt phả vào cổ Hoài Cẩm Nam.

Hoài Cẩm Nam bật cười, đành bế cô đi vào phòng ngủ, đến mép giường: Đi xuống.

Giọng nói nghiêm túc, Tịnh Kỳ mơ hồ nhìn cửa sổ sát đất, lại quay về phía anh, chậm rì rì mà bò xuống, ngoan ngoãn bò lên trên giường, dùng chăn đem bản thân bọc lại.

Anh thật đáng sợ.

Không thể cùng con ma men giảng đạo lý, Hoài Cẩm Nam thở dài một hơi, xoay người đi phòng bếp muốn nấu canh giải rượu cho cô lại phát hiện tủ lạnh rỗng tuếch.

Hoài Cẩm Nam nhìn vào trong phòng ngủ, xác định Tịnh Kỳ giờ phút này đã ngủ, liền lặng lẽ đi xuống lầu mua đồ.

Hoài Cẩm Nam xách đồ về đến nhà, liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng động.

Anh nhíu mày, vừa rồi cô rõ ràng đã ngủ rồi cơ mà.

Vừa mở cửa bước vào liền thấy Tịnh Kỳ bọc chăn bò về phía trước, xem ra đã say đến nỗi không biết bỏ chăn ra rồi.

Đang làm gì?

Tịnh Kỳ dùng ánh mắt mê mang, nhìn anh, suy tư thật lâu, ngơ ngác nói:

"Em không thoải mái, muốn thay quần áo."

Hoài Cẩm Nam nhíu mày

"Đợi chút, anh đi tìm quần áo."

Đến khi anh lấy quần áo về phòng ngủ, liền thấy Tịnh Kỳ đã từ trong chăn chui ra đang chậm rãi mà cởi qu@n áo.

Váy đã cởi ra, chỉ còn áo và qu@n lót.

Nhớ đến hôm qua cô còn ngại ngùng khi anh thay quần áo nay đúng là phong thủy luân chuyển.

Hoài Cẩm Nam thề, định lực của anh đều dùng hết cho cô rồi.

Bắt lấy cánh tay của cô: Từ từ

"Em muốn thay quần áo." Tịnh Kỳ giãy giụa.

Được, thay quần áo, Hoài Cẩm Nam lấy áo ngủ ra nhanh tay lẹ mắt mặc vào cho cô.

Quần áo cũ so quần áo mới còn mềm mại, mang theo nhàn nhạt hương chanh, Tịnh Kỳ ngửi ngửi, rốt cuộc an tĩnh lại.

Hoài Cẩm Nam bế cô lên trên giường, chuẩn bị đi phòng bếp tiếp tục chuẩn bị canh giải rượu, kết quả người còn chưa đi ra khỏi phòng, trên lưng trầm liền xuống, hơi thở ấm nóng lại phả lên cổ anh.

Hắn cau mày,

"Manh Manh, đi xuống."

Không Tịnh Kỳ ngây ngô cười

"Em vừa xuống, anh liền đi mất. Anh không yêu em nên muốn đi mất phải không? Muốn về với Nghiên Dương đúng không?" Nói một lát lại thành nức nở, Hoài Cẩm Nam bất lực tưởng rốt cuộc là mấy lần trước cô chưa say hay lần này mới là say thực sự.

"Nếu em không xuống vậy đừng trách anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!