21.
Tháng Sáu, điểm thi được công bố.
Kết quả không lệch nhiều so với dự đoán của tôi — vừa đủ để đậu Đại học Bắc Thành.
Trở thành đàn em của Trần Mạt. Trở thành bạn học của Phó Thiển.
Đúng vậy, Phó Thiển cũng học Đại học Bắc Thành, chỉ là trước đó đã nghỉ một năm.
Phó Thiển hỏi tôi:
"Thi đậu rồi, cảm giác thế nào?"
Tôi nói:
"Giống như tung một đồng xu, ngửa hay sấp mỗi bên đều 50%, lần này chỉ là mặt ngửa dừng lại trong lòng bàn tay em thôi."
Phó Thiển nghiêm túc bình luận:
"Chỉ có người đã lên bờ mới có thể giả vờ bình thản kiểu này."
Tôi bật cười to.
Như thể lơ đãng, anh ấy buột miệng hỏi:
"Nếu bây giờ tụi mình có thể quay lại kiếp trước thì sao…"
Tôi không nghe rõ, liền hỏi lại: Gì cơ?
Nhưng Phó Thiển không nói thêm gì nữa.
Chạng vạng, hai đứa tôi cùng đi về nhà tôi, không ngờ lại chạm mặt Trần Mạt và Chu Tích dưới lầu. Họ đang quấn lấy nhau như hai dây leo không tách rời.
Chu Tích là người đầu tiên trông thấy tôi.
Hắn luống cuống đẩy Trần Mạt ra — chính xác hơn là đẩy cái thân xác đang bị hồ quỷ chiếm giữ. Hắn cúi gằm, không nói nổi một lời.
Tôi chỉ nhàn nhạt nói một câu:
"Xin lỗi, làm phiền rồi."
Kiếp trước, tôi từng hỏi vì sao lại như thế. Đã nhận được rất nhiều câu trả lời.
Lần này, hắn vẫn đưa ra lựa chọn giống như trước kia.
Và tôi, cũng không còn lấy làm lạ.
22.
Không lâu sau, Chu Tích đến tìm tôi một lần.
Hắn nói mình bị Trần Mạt mê hoặc.
"Em cũng biết cô ấy rất kỳ lạ mà."
Hắn khẩn thiết:
"Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, anh cứ như bị trúng tà vậy. Nhưng Tiểu Lê, người anh thật sự thích từ đầu đến cuối vẫn là em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!