Chương 1: (Vô Đề)

1

Bị bắt cóc cùng với Trần Mạt, lúc ấy tôi mới nhận ra — thì ra bản thân chỉ là một vai nữ phụ ác độc trong câu chuyện này.

Cô ấy là đóa hoa nhài trắng tinh thuần khiết, còn tôi là bóng tối âm u bên cạnh.

Sự tồn tại của tôi chỉ để làm nền cho cô ấy rực rỡ, xinh đẹp hơn.

Nhưng đã quá muộn, khẩu súng của kẻ phản diện đang chĩa thẳng vào huyệt thái dương của tôi.

Trước ánh mắt đẫm lệ, yếu đuối và đáng thương của Trần Mạt, sẽ chẳng có ai lựa chọn tôi cả.

Ngay cả chồng của tôi – Chu Tích – cũng không.

Hắn chăm chú nhìn Trần Mạt, và khi nghe yêu cầu phải chọn một trong hai, không hề do dự mà hét lớn:

"Tôi chọn Mạt Mạt, đừng làm hại cô ấy!"

Chỉ sợ chậm trễ một giây, đóa hoa nhài của hắn sẽ bị tổn thương.

Hắn căng thẳng đến mức không chớp mắt, ngay cả một ánh nhìn lướt qua tôi cũng không có.

Bị trói cả tay lẫn chân, tôi không có cách nào thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Tích ôm lấy Trần Mạt, từng bước rời khỏi nơi ấy.

Hắn không một lần ngoái đầu lại.

Dường như hắn đã quên mất, người từng đỏ mặt giữa đám đông, vụng về cầu hôn tôi. Người từng thành kính hôn lên môi tôi, thề sẽ mãi mãi yêu thương tôi.

Một tiếng súng vang lên.

Trên váy trắng của Trần Mạt nở rộ một đóa hoa máu.

Tên bắt cóc bật tiếng huýt sáo, cười nhạo:

"Mười điểm tuyệt đối!"

Nhìn vẻ mặt đau đớn của Chu Tích, hắn cười càng to:

"Không thể tin được nhỉ? Thật sự có người lại tin vào lựa chọn thứ hai của vai ác sao?"

Hắn chỉ vào tôi:

"Người yêu ngươi, giờ đã tuyệt vọng với ngươi."

Lại chỉ vào Trần Mạt đang gục dưới đất:

"Người ngươi yêu, đã chết rồi. Chu Tích, ngươi vui không?"

Còn tôi – kẻ may mắn sống sót – chỉ biết im lặng: ……

Xong rồi. Gặp đúng phản diện thứ thiệt rồi.

2

Ngay khoảnh khắc Trần Mạt tắt thở, dường như cả ngân hà đảo ngược.

Tôi quay về năm 17 tuổi.

Khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con, ngón tay thon dài trắng muốt, chưa hề in dấu bởi chiếc nhẫn giam cầm nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!