Chương 46: (Vô Đề)

Mơ màng ngủ một ngày một đêm, Nguyệt Bất Do mới đi từ trong phòng ra. Trong viện rất im lặng, mọi người đều đã trở về phòng nghỉ ngơi. Nhẹ nhàng đóng cửa, hắn thừa dịp bóng đêm lặng lẽ rời đi.

Một bóng đen dừng lại trước cửa nhà trọ ở phố đối diện, rồi mới đi vào.

Kẹt một tiếng, vừa mới tỉnh ngủ Hứa Ba liền ngáp một cái, hai mắt mông lung đi ra khỏi phòng. Không cần chạy thục mạng nữa, cha con ba người đều có thể thanh thản ngủ yên một giấc, Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng ở phòng bên cạnh cũng chưa dậy đâu.

Đêm trước Hứa Ba ngủ rất sớm, cho nên là người đầu tiên thức giấc. Chủ nhà trọ sắp xếp cho họ ở một chỗ độc lập trong viện, Hứa Ba có thể tự mình lấy nước giếng, rồi mới đi tới phòng bếp pha ấm trà, rửa mặt. Điểm tâm đã được chuẩn bị tốt, toả hơi nóng hổi trong bếp.

Là bánh bao nóng vào cháo chịt mà đã rất lâu rồi Hứa Ba chưa từng được ăn.

Rửa mặt xong, Hứa Ba không yên lòng đi tới trước phòng Nguyệt Bất Do. Ghé vào cửa nghe một chốc lát, trong phòng im lặng không có động tĩnh gì, Hứa Ba lại càng lo lắng. Bất Do ca đã cả ngày không ra ngoài, không có việc gì đấy chứ? Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Hứa Ba sửng sốt, cửa không khóa trái.

Chẳng lẽ Bất Do ca đã thức dậy? Hứa Ba đẩy cửa ra, gọi một tiếng: Bất Do ca? Trong phòng không có tiếng trả lời, y lớn gan đi vào.

Vào nhà đi một vòng, không có bóng dáng Nguyệt Bất Do, Hứa Ba rất buồn bực, sớm như thế mà Bất Do ca lại đi đâu? Trên bàn có một tờ giấy bị chén nước chặn lên, Hứa Ba đi tới cầm lấy tờ giấy lên, mở ra.

"Nguyệt, ừm, Bất Do đi thăm dò tình huống bên kia?"

Buổi sáng thức dậy, Hứa Thanh Thuỷ liền biết tin Nguyệt Bất Do đã rời đi từ chỗ con trai, cũng kinh ngạc y như con trai.

Hứa Ba đưa thư Nguyệt Bất Do để lại cho cha, nói:

"Trong thư Bất Do ca viết như thế."

Hứa Thanh Thuỷ xem thư, trong thư Nguyệt Bất Do nói hắn đi xem tình hình bên Bát Khương trại, xem có người tìm tới bên này không. Nghĩ đến Nguyệt Bất Do cẩn thận như thế, trong lòng Hứa Thanh Thuỷ rất cảm kích.

Vất vả hắn.

Cất thư đi, Hứa Thanh Thuỷ nói:

"Chúng ta ở đây chờ hắn trở về. Ăn cơm xong con hãy giúp cha lớn con châm cứu."

Vâng!

Hứa Thanh Thuỷ đưa thư của Nguyệt Bất Do cho chủ quán trọ, vốn việc Nguyệt Bất Do mất tích làm chủ nhà trọ rất lo lắng, sợ không có cách nào báo với trang chủ [ Mạc Thế Triệu ].

Nhưng thấy Nguyệt Bất Do chỉ là đi xem tình hình, không bao lâu có thể trở về, hắn liền nhẹ người, cũng không viết thư giải thích với trang chủ.

Ai cũng không ngờ rằng, lần này Nguyệt Bất Do đi thăm dò tình huống mà đi tới mười ngày không thấy bóng dáng. Nghĩ có thể là người của Bát Khương trại tìm đến đây, chủ quán lập tức viết thư cho trang chủ nhờ trang chủ phái người tới trợ giúp.

Đồng thời, chủ quán lại nói với bên ngoài rằng nhóm người Hứa Thanh Thuỷ là thân thích của hắn, bởi vì có bệnh nên đến nương tựa để chạy chữa. Hứa Thanh Thuỷ và Hứa Ba ở hậu viện một bước cũng không ra ngoài, đồ ăn mỗi ngày đều là do chủ quán tự mình đưa tới.

Không ai ngờ được, Nguyệt Bất Do đi ra ngoài điều tra tin tức kỳ thật đang ở cách đó không xa. Trong quán trọ nhỏ đối diện Thiên Thường uyển, Nguyệt Bất Do ôm một chén nước ấm vừa uống vừa nhìn Thiên Thường uyển qua khe cửa sổ, trong lúc đó hắn không ngừng vừa hắt xì chảy nước mắt vừa ho khan.

Sống lại đời này mười mấy năm, đây là lần đầu tiên Nguyệt Bất Do bệnh nặng như thế. Lúc trước bị ả đàn bà kia nhốt trong sơn cốc hắn cũng không hề bị bệnh như thế, nhiều nhất chỉ là đau đầu váng óc, ngủ một giấc là khoẻ luôn.

Cũng không biết có phải tương ứng với câu châm ngôn kia không – người nào ngày thường luôn khỏe mạnh thì khi bị bệnh sẽ rất nghiêm trọng. Dù sao lúc này Nguyệt Bất Do bệnh rất nghiêm trọng, đã mười ngày mà không chuyển biến tốt hơn chút nào.

Trốn ở trong quán trọ nhỏ này bảo vệ ba người trong Thiên Thường uyển, Nguyệt Bất Do giấu sự suy yếu cho riêng mình. Trong trí nhớ hắn rất chán ghét uống thuốc. Cho nên kể cả bệnh thật sự rất nặng, hắn cũng không chữa, không uống thuốc, cứ để nó tự qua.

Sau khi qua rồi, sau này hắn sẽ không bệnh nặng như vậy nữa.

Hắt xì hắt xì……

Liên tục hắt xì mười mấy cái, cộng thêm lại ho khan, trên mặt Nguyệt Bất Do muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật. Bởi vì vẫn ho khan, đầu lại choáng váng nặng nề, đến vận công chữa thương hắn cũng không làm được. Đúng, là vận công chữa thương.

Khi đánh sập bức tường kia Nguyệt Bất Do đã bị nội thương, nhưng dọc đường đi hắn vẫn không thể chữa thương cho mình, càng kéo dài lại càng nặng. Nếu không phải hắn bị nội thương, hẳn cũng sẽ không bệnh nặng như thế.

Trong chén đã hết nước, Nguyệt Bất Do miễn cưỡng đứng lên đi lấy nước uống. Đi đến cạnh lò nhắc cái ấm lên, trống không, hắn lại tới bên cửa sổ dùng cái giọng khàn đặc gọi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!