Chương 4: (Vô Đề)

Tuyết rơi đúng lúc báo hiệu một năm được mùa, một năm này lúa mạch đều ngủ trong thảm tuyết suốt toàn bộ mùa đông, năm sau lại là mùa thu hoạch. Hoàng cung, một người khoác miên bào màu vàng bước đi trầm ổn hướng tới Ngự thư phòng.

Đi đến trước cửa Ngự thư phòng, công công giữ cửa bên ngoài lập tức xốc mành vải bông lên, hô lớn:

"Thái tử điện hạ đến –"

Cúi đầu đi vào, thái tử Thành Lệ quì một gối trước người phía trên:

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Đứng lên đi.

Tạ ơn phụ hoàng.

Đứng lên, vừa ngẩng đầu, Thành Lệ đầu tiên là kinh ngạc vì trong phòng còn có người khác, tiếp theo người nọ hành lễ với hắn: Thái tử điện hạ.

Nhị đệ.

Thì ra nhị hoàng tử Thành An đã ở Ngự thư phòng. Biểu cảm trên mặt thái tử không thay đổi, trong lòng lập tức có đề phòng.

Nhìn thái tử đã đứng lên, trong mắt Hoàng Thượng lại một lần nữa chợt lóe một tia nuối tiếc rõ ràng. Loại tiếc nuối này xuất hiện càng ngày càng nhiều trong vài năm gần đây. Thành Lệ thấy được, Thành An tự nhiên cũng thấy được.

Trên mặt Thành Lệ vẫn là nụ cười ôn hòa như trước đây, trên mặt Thành An cũng là mỉm cười khiêm tốn không hề thay đổi. Là hai người có năng lực mạnh nhất trong số những người con của Hoàng Thượng, theo độ tuổi tăng lên, tranh đấu gay gắt giữa hai người cũng tự nhiên nhiều hơn.

Đối với tình cảnh này, Hoàng Thượng không phải không biết, nhưng hắn ngầm đồng ý tình thế này. Vài năm gần đây, Hoàng Thượng mê chơi bóng ngựa.

Nhưng thái tử với thân thể không khỏe mạnh thì không thể làm bạn chơi được, mà Thành Anh võ nghệ tinh thông lại thuận lý thành chương trở thành đối thủ đắc lực của Hoàng Thượng trong môn bóng ngựa này.

Hoàng Thượng càng ngày biểu hiện sự vừa lòng cùng chờ mong với Thành An, loại chờ mong này từ việc trong hai người con trai của thái tử có một người bị chẩn đoán là di truyền bệnh tim bẩm sinh mà càng trở nên rõ ràng.

Nhất là mười mấy năm nay thái tử vẫn không sinh thêm con nữa, đối với việc thái tử có thể kế thừa đại thống hay không, có thể kéo dài huyết mạch hoàng gia hay không, Hoàng Thượng cũng càng thêm cẩn thận .

Đương nhiên, thái tử là người mạnh nhất trong các con trai của hắn, cũng là lựa chọn thích hợp nhất cho ngôi vị hoàng đế. Trí tuệ và thủ đoạn trị quốc của thái tử trong vài năm nay đều thâm sâu đến độ sự vừa lòng của Hoàng Thượng với Thành An cũng không thể so sánh.

Cho nên không đến vạn bất đắc dĩ, Hoàng Thượng sẽ không dễ dàng phế bỏ thái tử lập người khác, mà vạn bất đắc dĩ này chính là sức khỏe thái tử càng ngày càng không xong, hoặc là nói, sức khỏe của thái tử tốt hơn một chút, vì hoàng thất mà sinh hạ thật nhiều đứa nhỏ để Hoàng Thượng và bá quan yên tâm.

Những ý niệm này cứ xoay chuyển trong lòng, Hoàng Thượng thực quan tâm hỏi:

"Thái tử, mấy ngày nay tuyết lớn, bên ngoài rất lạnh, trẫm nghe nói gần đây con có chút ho khan, thân mình được không?"

"Đã khiến phụ hoàng lo lắng rồi, lúc trước nhi thần ăn lẩu trong mấy ngày, kết quả có chút nóng trong nên mới ho khan, uống nước lê đã tốt hơn rất nhiều."

Hoàng Thượng gật đầu, có vẻ an tâm, rồi mới nói:

"Đã nhiều ngày có tuyết lớn, vừa rồi trẫm nói với Thành An, hoàng gia tế điển cuối năm để cho Thành An thay con đi là được rồi. Trời rất lạnh, phụ hoàng sợ thân mình con không chịu nổi. Đến lúc xuân tế con lại đi, đến lúc đó trời cũng sẽ không lạnh như thế nữa, sức khỏe của con cũng chịu được."

Tâm thái tử trầm xuống một chút, sắc mặt không thay đổi nói:

"Phụ hoàng, thân mình nhi thần đã tốt hơn nhiều, tuy trời lạnh nhưng nhi thần chịu được."

"Ai ~, vẫn nên Thành An thay con đi đi, thân mình con thái y đã nói rồi, không thể chịu phong hàn." Hoàng Thượng nâng tay, ý tứ đã rõ ràng, chuyện này cứ quyết định như thế.

Nụ cười nơi khóe miệng Thành Lệ cứng đờ trong chốc lát, sau đó hắn cười nói:

"Nhi thần xin nghe phụ hoàng. Nhưng bây giờ cách tế điển cũng còn bao nhiêu ngày, Thành An thay nhi thần đến đó ý nghĩa tất nhiên là không giống, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng để nhi thần dạy Thành An, để tránh đến lúc đó đệ ấy có điều sơ sẩy."

Ánh mắt Thành An lóe lóe, áp chế sự khó chịu trong lòng, hắn lập tức khiêm tốn thỉnh cầu:

"Phụ hoàng, lời của thái tử điện hạ rất có lý, lần đầu tiên nhi thần lấy thân phận quan trọng như thế cùng phụ hoàng đi chủ trì tế điển, trong lòng sợ hãi, sợ có sai lầm. Có thái tử điện hạ tự mình dạy, nhi thần cũng an tâm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!