Chương 11: (Vô Đề)

Mạc Thế Di chưa từng oán hận thân sinh mẫu thân của mình như thế. Ba mươi năm, y chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của thân sinh mẫu thân. Y không oán, bởi vì y có cha nương yêu thương y.

Bị giam ở Vân Hải sơn trang gần hai mươi năm, y cũng không oán, bởi vì y biết ở một nơi trong trời đất này có những người thân đau lòng vì y đang đợi y trở về. Nhưng lúc này đây, y cảm thấy dâng lên một trận chán ghét không thể áp chế với thân sinh mẫu thân của mình, đối với Vương gia.

Nếu không có những gông xiềng này, Mạc Thế Di cũng sẽ hành tẩu bốn phương như phần lớn người giang hồ, tự do trong thiên hạ, lấy kiếm làm bạn, tiêu dao tự tại. Nhưng y không được như vậy. Cho dù y còn trẻ đã thành danh nhưng nhân sinh của y cũng không do y làm chủ.

Trong cuộc sống ba mươi năm có thể nói là nặng nề của y, Nguyệt Bất Do xuất hiện làm y có thể hưởng thụ được chút tự do ngắn ngủi. Cái cảm giác không muốn nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ này, những người đang sống trong tự do căn bản không thể hiểu được.

Nguyệt Bất Do chẳng qua chỉ là một người giang hồ bình thường, chẳng qua chỉ thích tìm người luận võ, người như vậy có thể gây cho Vương gia phiền toái gì? Vì cái gì mà những kẻ là người thân của y đến chút tự do nhỏ nhoi này cũng không chịu cho y?

Đứng ở hành lang nhìn màn mưa trước mặt, lần đầu tiên Mạc Thế Di hoài nghi mấy chục năm mình ẩn nhẫn có đáng giá hay không.

Từ kinh thành trở về đã một tháng, cũng không quan tâm đến biến chuyển của giang hồ, Mạc Thế Di đã thay đổi tính cách trước đây, mặt ngoài y lấy thân phận trang chủ lệnh cho Vân Hải sơn trang truy tra tất cả tin tức của Nguyệt Bất Do, nhưng y cũng âm thầm bảo Mạc Thế Triệu tận hết khả năng bảo vệ Nguyệt Bất Do, đừng để người của Vương gia bắt được hắn hay giết hắn.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, huống chi cao thủ của Vương gia rất đông, nếu Vương gia quyết tâm muốn giết Nguyệt Bất Do, vậy Nguyệt Bất Do sẽ gặp nguy hiểm lớn. Một tên nhóc đáng giá chờ mong, đáng giá giao thủ như vậy, Mạc Thế Di tuyệt đối sẽ không để hắn vì có liên quan đến mình mà gặp nạn.

Chẳng qua suốt một tháng này cho dù là Vân Hải sơn trang hay là Mạc Thế Triệu cũng đều không có bất cứ tin tức gì của Nguyệt Bất Do, giống như tên kia lại bốc hơi khỏi mặt đất.

Nhớ lại năm trước sau khi Nguyệt Bất Do luận võ với y, Mạc Thế Triệu phái người truy tra hắn nửa năm mới có tin tức của hắn, lần này Mạc Thế Di cũng không khỏi hoài nghi Nguyệt Bất Do sẽ biến mất nửa năm giống như năm trước.

Mưa càng lúc càng lớn, Mạc Thế Di xoay người đi tới Thúy Uẩn các, có một số việc y không thể tiếp tục nhẫn nại.

Đánh ngất người cuối cùng, Nguyệt Bất Do đặt bảy người đã hôn mê nằm song song, tiếp theo lột quần áo của từng người, đến nội khố giữa hai chân cũng không buông tha. Vừa lột hắn vừa tức giận lẩm bẩm:

"Sao nghèo nàn như thế chứ, trên người chỉ có từng ấy bạc."

Lột sạch sẽ quần áo, Nguyệt Bất Do nhét mấy lượng bạc ít đến đáng thương vào trong lòng rồi mới rút một thanh kiếm bên hông ra, xẹt xẹt xẹt, viết chữ trên gáy bảy người kia. Viết chữ xong, Nguyệt Bất Do còn rất quá đáng tháo dây lưng tiểu lên người mấy kẻ kia, thế này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Sau khi luận võ thua, Nguyệt Bất Do ở trong hang ổ của mình kiểm điểm hai tháng, cuối cùng cho rằng đời trước hắn tu hành vẫn không đủ, cần phải tu hành nhiều hơn nữa.

Môn phái có danh vọng cao nhất của giang hồ ở đây chính là Thiếu Lâm Tự, hắn phải đi hội ngộ với phương trượng Thiếu Lâm Tự, xem xem hoà thượng nơi này so với hoà thượng nơi hắn từng sống có gì khác biệt không.

Mà ngay trên đường hắn đi Thiếu Lâm Tự, hắn gặp bảy tên áo đen vừa nhìn đã biết không phải người tốt này. Nguyệt Bất Do lắc đầu thở dài trong lòng, những người này cũng thật là ngốc, ban ngày ban mặt mặc nguyên một bộ đồ đen, sợ người khác không biết là bọn họ tới tìm phiền toái sao?

Xem ra ở đâu cũng có loại ngu ngốc này cả.

Sát thủ do ai phái tới, người đầu tiên Nguyệt Bất Do nghĩ đến chính là Mạc Thế Di, chẳng qua hắn cũng không tức giận. Đời trước hắn cũng không phải chưa từng bị người ta đuổi giết. Bọn nhân sĩ chính phái này ra mặt giết hắn thì ngượng mặt, thế nên sẽ âm thầm giở chút thủ đoạn.

Hơn nữa sau khi hắn đánh bại giáo chủ Ma Giáo thì những người đuổi giết hắn mới gọi là điên cuồng. So với đời trước, những người này vẫn ôn hòa hơn. Nguyệt Bất Do là võ si nhưng không phải người hiếu sát. Đời trước, số người chết trong tay hắn nhiều nhất không vượt quá năm.

Trừ phi đối phương quá đáng quá, nếu không Nguyệt Bất Do sẽ không hạ sát chiêu, đương nhiên hắn chỉ cần không để đối phương quá đáng là được.

Xem ra hắn đã chọc giận Mạc Thế Di.

Nguyệt Bất Do sờ cằm, trong lòng vẫn có chút oán giận với sự hẹp hòi của Mạc Thế Di, thế nhưng lại không hề nghĩ lại về hành vi của mình. Dù sao bất chấp Mạc Thế Di có muốn hay không, hắn nhất định phải đánh bại y, tuyệt không bởi vì bất cứ khó khăn nào mà thay đổi.

Chẳng qua đối với Nguyệt Bất Do mà nói hết thảy khó khăn cũng không phải là khó khăn, Mạc Thế Di là mục tiêu cuối cùng của hắn, không có thứ nhất, chỉ có duy nhất.

Đám sát thủ đó phải ngủ một ngày mới có thể tỉnh lại, Nguyệt Bất Do không nhanh không chậm rời đi. Sờ sờ bạc trong lòng, hắn nhếch miệng thật lớn, cuối cùng cũng có thể thoải mái ăn một bữa cơm no đủ.

Từ lúc tay nải của hắn rơi ở Vân Hải sơn trang, mỗi bữa cơm của hắn đều là ăn ở nhà bếp của người khác, đều là chút cơm thừa canh cặn, ăn đến mức miệng hắn cũng sắp lên nhiệt rồi. Đem bạc tung lên cao rồi lại bắt lấy, Nguyệt Bất Do phi thân hướng tới tửu lâu tốt nhất mà hắn biết.

Trong tửu lâu, Nguyệt Bất Do ăn mặc giống ăn mày, cử chỉ cũng giống ăn mày, hai tay cầm một cái chân giò kho cắn từng miếng lớn. Tửu lâu không nhiều khách, chỉ có một vị khách là Nguyệt Bất Do. Chưởng quầy và các tiểu nhị của tửu lâu run cầm cập đứng ở góc hẻo lánh sợ hãi nhìn Nguyệt Bất Do.

Ở cửa tửu lâu, một tiểu nhị miệng sùi bọt mép ánh mắt trắng dã nằm đó không rõ sống chết. Không cần giải thích nhiều, vừa thấy cũng biết là Nguyệt Bất Do đánh.

Chẳng qua chuyện này không thể trách Nguyệt Bất Do, khi hắn cầm bạc tràn đầy hy vọng có một bữa cơm ngon lành no đủ, đột nhiên có người cho rằng hắn là ăn mày mà không cho hắn bước vào tửu lâu, hắn căm tức là đương nhiên, lúc này chính là dùng quyền cước mà hầu hạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!