Chương 9: (Vô Đề)

Anh ta cũng sắp ba mươi tuổi rồi, việc kết hôn là chuyện bình thường. Nghe nói cô dâu là một tiểu thư danh giá môn đăng hộ đối, đã yêu Tần Hoài Thước ba năm.

Có lẽ Tần Hoài Thước đã rút kinh nghiệm nên thông báo cho tôi trước hơn một tháng.

Dĩ nhiên tôi không thể hứa chắc chắn. Tôi nói:

"Nếu không trùng lịch, em sẽ đến dự."

Tôi nhớ lại cảnh tượng lúc mới tỉnh dậy ở thời đại này.

Đến giờ tôi vẫn khắc ghi một điều, bản thân tôi không có tư cách để buông bỏ quá khứ thay cho Tần Diệu Đồng.

Và từ góc nhìn của tôi, tôi cũng không đồng tình với quan niệm gia đình như vậy.

Không lâu nữa, tôi sẽ học tiến sĩ.

Biết tin tôi về nhà dự đám cưới, giáo sư hướng dẫn của tôi nhíu mày đi làm đơn xin nghỉ.

Lúc tôi trở về, bên cạnh có hai vệ sĩ đi cùng. Mặc dù họ mặc thường phục nhưng khí chất trên người khó mà che giấu.

Tại đám cưới của Tần Hoài Thước, tôi thấy nhiều gương mặt quen thuộc. Trong số họ, có người vẫn đang sống buông thả, có người đã kết hôn sinh con.

Lúc tôi xuất hiện, thậm chí có người không nhận ra tôi là ai.

Chỉ khi ánh mắt họ dừng trên mặt tôi và Tần Hoài Thước, họ mới ngạc nhiên, cúi đầu thì thầm bàn tán.

Mặt tôi không thay đổi nhiều, nhưng xét cho cùng thân thể này và Tần Hoài Thước là anh em ruột, việc chúng tôi có nét giống nhau cũng là chuyện bình thường.

Đặc biệt là Tần Hoài Thước cao 1m85, còn chiều cao của tôi cũng đạt 1m75.

So sánh với những người khác, Tần Tư Vũ có vóc dáng nhỏ nhắn hơn nhiều, ngũ quan càng không có nét tương tự với những người trong nhà họ Tần.

Những lời đồn đại luôn có thể đi theo hướng vô cùng kỳ lạ, ví dụ như đã có người bàn tán về việc tôi và Tần Tư Vũ, ai mới thực sự là con gái ruột.

Nhưng xét đến việc suốt những năm qua, người luôn tỏa sáng trước mặt mọi người là cô ta, nhiều người nghiêng về phía tôi là con gái ngoài giá thú của Tần Diệp, bởi vì nhà họ Tần không cần thiết phải nhận nuôi thêm một đứa con gái khi đã có đủ nếp đủ tẻ.

Nhưng dù người khác có suy đoán thế nào, tôi cũng không quan tâm đến chuyện nhà họ Tần.

Lúc gặp Tần Hoài Thước và vợ mới cưới của anh ta, tôi vẫn tặng quà cưới và chúc phúc.

Tần Hoài Thước nhìn tôi với vẻ mặt khá phức tạp, ánh mắt anh ta lướt qua hai vệ sĩ đi theo sau tôi, nhẹ nhàng nói:

"Xem ra nếu người anh trai này không gửi thiệp mời sớm, em cũng không thể về được nhỉ."

Tôi không nói gì, đúng là như vậy.

Có lẽ anh ta đã nhận ra con đường tôi đi khác với những gì họ từng biết.

Tôi không có nhiều tinh thần trách nhiệm và cảm xúc với nhà họ Tần.

Tần Hoài Thước hỏi:

"Em có muốn đi chào cha mẹ không?"

"Lát nữa em sẽ đi sau." Tôi đáp.

Tôi không ngờ lại gặp Lâm Hạo Thạnh ở đây, giờ cậu ta thực sự đã trưởng thành và ổn định hơn trước, sau khi tốt nghiệp, cậu ta đã bước vào con đường chính trị, có gia đình nâng đỡ, cậu ta không hề đi sai đường, tương lai rất thuận lợi.

Tần Diệu Đồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!