Chương 6: (Vô Đề)

Cô ta cố gắng dùng những lời lẽ cay độc để phá vỡ phòng tuyến tâm lý của tôi.

Tôi rũ mắt nhìn cô ta: Vậy thì sao?

Tần Tư Vũ không thấy chút hoảng hốt hay bất mãn nào trên mặt tôi, có lẽ cô ta đang cảm thấy như đ.ấ. m vào bông.

"Cô biết mà, sau này gia đình chúng tôi chỉ tìm người liên hôn môn đăng hộ đối, loại người không ra gì như cô, sợ rằng sau này chỉ có thể được cha sắp đặt gả cho một người đàn ông tầm thường."

Cô ta tự cho rằng mình đang dùng điều kinh khủng và bi thảm nhất để đe dọa tôi.

Tôi cảm thấy bi ai.

"Cô mới chỉ mười mấy tuổi, đã phó thác tương lai của mình vào gia đình và đàn ông, em không cảm thấy buồn à?" Tôi hỏi cô ta.

Sau khi nghe lời tôi, cô ta bỗng cười một tiếng, dường như đang chế giễu sự ngây thơ của tôi.

Tần Tư Vũ nói:

"Cô có biết điểm xuất phát của tôi là cái đích mà bao người dù cố gắng cả đời cũng không thể chạm tới không? Trước đây, cô dám mơ ước một cuộc sống như hiện tại không?"

Tôi hiểu rồi, cô ta rất tỉnh táo.

Hoặc nói, cô ta vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo trong cuộc sống vẩn đục này, cô ta hiểu rõ thứ mình muốn là gì.

Tôi không có cách nào có thể nói với cô ta, thời trẻ tôi còn sống một cuộc đời xa hoa hơn bây giờ rất nhiều.

Dù lúc đó không có cuộc sống tiện nghi nhờ sự hỗ trợ của công nghệ như hiện nay, nhưng tôi được lớn lên trong sự bao bọc, chưa từng phải lo lắng cho tương lai của mình.

Cho đến khi tôi nhìn thấy xương sống của dân tộc bị đè chặt dưới núi trong khói lửa chiến tranh.

Khoảnh khắc đó, tôi ý thức được, rằng tư tưởng của tôi và Tần Tư Vũ không thể nào đồng điệu.

Vì vậy, tôi nói:

"Vậy tôi chúc cô có thể luôn luôn nắm chặt được sợi dây diều đang cầm trong tay lúc này."

10

Suốt cả mùa hè, tôi đều chăm chỉ học tập, học kiến thức trong sách giáo khoa, tìm hiểu thế giới này và thời đại mà tôi đang sống.

Dù có ký ức của Tần Diệu Đồng để lại nhưng không thể phủ nhận rằng nhận thức của cô ấy về thế giới cũng đã lỗi thời ở một mức độ nào đó.

Những bất hạnh và nuối tiếc của cô ấy đã không còn cách nào bù đắp được.

Điều duy nhất tôi có thể làm là cùng cô ấy trở nên tuyệt vời hơn.

Tôi không có sức nặng trong nhà họ Tần, có lẽ Tần Tư Vũ hài lòng với việc tôi biết điều, còn cha mẹ hiện tại lại cho rằng tôi không ra gì, còn Tần Hoài Thước, người anh trai rẻ tiền của tôi, cũng chỉ dành chút ít kiên nhẫn để hỏi thăm cuộc sống hàng ngày của tôi.

Khai giảng, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi vội vã chuyển về trường học, vùi đầu vào học trong lớp mới.

Ở lớp này, tôi cảm nhận được chút khác biệt, không bị cô lập, không có tiếng cười giễu cợt, cũng không có lời chế nhạo.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ánh mắt của các bạn học lúc đầu nhìn tôi đầy tò mò, sau đó lại trở nên bình thường.

"Tần Diệu Đồng, cậu là quái vật sao? Sao có người điểm thi giữa kỳ lại cao hơn thi tháng mấy chục điểm thế?" Bạn cùng bàn tôi la hét ầm ĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!