Tôi trở về phòng, lật giở kỹ lưỡng các cuốn sách của cô ấy.
Ngày hôm sau, tài xế đưa tôi đến trường.
Tôi và Tần Tư Vũ học cùng một trường, chỉ là cô ấy ở lớp chọn, luôn đứng đầu, tạo nên sự tương phản rõ rệt với Tần Diệu Đồng.
Dù cùng một trường, chúng tôi cũng không đi chung một xe đến trường.
Tôi dựa vào ký ức đến lớp của mình, vừa bước vào, phát hiện lớp học vốn ồn ào đột nhiên im lặng trong chốc lát.
Thân phận Tần Diệu Đồng trong lớp thực sự không có sức nặng đến vậy.
Chỉ là hiện tại thân phận của cô ấy rất khó xử, nói với bên ngoài thì là đứa trẻ được nhà họ Tần nhận nuôi, vì hôn ước giữa Tần Tư Vũ và Hạ Phạm, Hạ Phạm chỉ chấp nhận Tần Tư Vũ nhưng nhà họ Hạ lại không hẳn như vậy.
Nếu như thân phận thật sự của Tần Tư Vũ bị lộ ra, nhà họ Hạ chưa chắc còn coi trọng cô ta, nhưng chắc chắn cũng sẽ không xem trọng Tần Diệu Đồng.
Vì vậy nhà họ Tần đã chọn giữ lấy hôn ước, cũng chính là giữ lấy lợi ích.
Nhưng con đẻ lại trở thành con nuôi, về bản chất cũng là coi thường Tần Diệu Đồng.
Tần Diệu Đồng khao khát tình thân, khao khát được thiên vị, nhưng gia đình này không cho cô ấy được.
Tôi ý thức được mình là sự tồn tại tương đối lạc lõng trong lớp học này.
Trường này là trường trung học tư thục, nhiều học sinh đang theo học có gia cảnh không tệ, nhà họ Tần cũng coi như là khá giàu.
Tôi với tư cách là con gái nuôi, đương nhiên có nhiều chuyện để bàn tán về tôi.
Lần này nhập viện nghỉ học mấy ngày, không biết từ miệng họ đã truyền ra phiên bản gì.
Tôi rũ mắt, tầm nhìn rơi lên bàn.
Chữ của Tần Diệu Đồng không được đẹp lắm, tôi còn phải bắt chước nét chữ của cô ấy một thời gian.
4
Tần Diệu Đồng. Có người gọi tôi một tiếng, sau đó bóng đen phủ xuống trước mắt:
"Nghe nói cậu nhập viện à?"
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía người kia, là một thiếu niên nhuộm tóc đỏ.
Tôi thừa nhận ánh mắt của tôi đang từ ngạc nhiên chuyển sang khó nói.
Không thẩm nổi tí nào.
Tôi biết thân phận của người kia, là một phú nhị đại ngưỡng mộ Tần Tư Vũ, tên là Lâm Hạo Thạnh.
Có việc gì không? Tôi biết nguyên chủ của cơ thể này cũng không thân với cậu ta.
"Nghe nói cậu muốn đẩy Tần Tư Vũ xuống, kết quả là cậu bất cẩn ngã cầu thang? Hay là cậu cố tình ngã?"
Cậu ta nói thẳng, có lẽ cũng không nghĩ đến việc nếu người đang ngồi trong lớp học lúc này là Tần Diệu Đồng thật thì có chịu được những lời chất vấn như vậy không.
Tôi đối mặt với ánh mắt của cậu ta, bất chợt cười:
"Đúng rồi, tôi và cô ấy cãi nhau, không cãi lại được, quyết định ngã từ trên cầu thang xuống để hãm hại cô ấy, vậy thì sao?"
Lâm Hạo Thạnh không ngờ đến câu trả lời của tôi, những người khác cũng vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!