Chương 12: (Vô Đề)

Tần Diệp dần dần lui về sau, Tần Hoài Thước tiếp quản Tần thị, nhưng thời đại này thay đổi từng ngày, các đối thủ cạnh tranh của Tần thị nhanh chóng xuất hiện.

Dù Tần Hoài Thước có là thiên tài kinh doanh đi chăng nữa, cũng khó lòng chống lại thời đại, Tần thị dần trở nên suy yếu.

Còn Tần Tư Vũ, cô ta đã sinh một đứa, nhưng tôi nghe nói Hạ Phạm không phải là người tốt, có những người đàn ông như rượu lên men, nhìn thì có vẻ ổn nhưng ngửi mới biết đã hỏng rồi.

Họ từng yêu nhau đầy sóng gió, nhưng qua năm này tháng nọ, lãng phí thời gian của nhau.

Nhưng đây chỉ là quan điểm của tôi, mong cầu của tôi và Tần Tư Vũ cuối cùng cũng khác nhau.

Cuộc sống hiện tại của cô ta, không khác gì so với những gì cô ta đã miêu tả với tôi khi đứng dưới bậc thang năm mười mấy tuổi.

Đời sống vật chất của cô ta vẫn là đích đến mà nhiều người không thể chạm tới.

Sau này, một trong những kết quả nghiên cứu của tôi được công bố, Tần Diệp nhân cơ hội đó công khai thân phận của tôi, khoảng thời gian đó họ liên lạc với tôi rất nhiều, hy vọng tôi quay về tham dự tiệc mừng thọ của Tần Diệp.

Rõ ràng, Tần Tư Vũ đã trở thành người bị bỏ rơi trong vở kịch khôi hài này.

Sau khi Tần Diệp cân nhắc, hoặc có lẽ từ cuộc khủng hoảng trước đó của Tần thị, đã nhận ra ông ta muốn mở rộng mạng lưới quan hệ trong giới chính trị, có một người con gái làm nghiên cứu khoa học, là một nước cờ mở đầu rất tốt.

Tôi nhận được một tin nhắn đến muộn từ Tần Tư Vũ, mang theo bất mãn và oán hận.

[Cô thắng rồi.]

Tiếc là Tần Diệp không biết rằng, những thành quả nghiên cứu không thể công khai của tôi đã định đoạt tôi không phải là người cha ruột như ông ta có thể chi phối được.

Tôi thẳng thừng chặn ông ta, nhìn thấy ông ta chỉ khiến tôi khó chịu.

Sau đó, Tần Hoài Thước muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng là những lời tôi không muốn nghe nên tôi cho cả hai cha con họ cùng vào danh sách chặn.

Tôi đắm chìm vào công việc, cho đến khi cả lãnh đạo và đồng nghiệp cũng bắt đầu lo lắng cho đời sống cá nhân của tôi.

...

Tôi chỉ có thể nói với họ, trong lòng tôi chỉ có nghiên cứu khoa học, tôi đã quyết định dành cả cuộc đời mình cho sự nghiệp này.

Những năm qua, bên cạnh tôi đã xuất hiện không ít người đàn ông ưu tú, họ rất tốt, chỉ là trong cuộc đời tôi, khó lòng lại xuất hiện khoảnh khắc rung động một lần nữa.

Ông lão mặc đạo bào từng nói với tôi, kiếp này chính là kiếp sau của tôi.

Vì vậy nên tôi mới có thể dung hợp ký ức của Tần Diệu Đồng, cảm nhận những gì cô ấy cảm nhận, chỉ là ký ức kiếp trước cũng đã dung hợp vào.

Tôi đã phải tốn rất nhiều thời gian để hòa hợp với thời đại này.

Những lúc rảnh rỗi, thỉnh thoảng tôi mua vài bông hoa về nhà trồng, cũng muốn nuôi thú cưng nhưng tôi quá bận rộn, sợ không chăm sóc được chúng.

Về sau, tôi cũng nhận học trò, nhìn những khuôn mặt còn non nớt chưa từng trải của họ, tôi lại chợt hoài niệm về chính mình ngày xưa.

Tôi không phải người nghiêm khắc, nhưng là người cẩn thận, những học trò đáng yêu của tôi đã phải chịu không ít khổ cực dưới tay tôi.

Nhưng họ đều là những người trẻ tuổi xuất sắc.

Tôi đứng trên bục giảng, bắt đầu giảng lý thuyết, sau lưng là lá cờ đỏ sao vàng.

Chúng tôi đều đang kể chuyện xưa với thế hệ này.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ngoại truyện

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!