Nước mắt tôi lại rơi.
Tôi ngước mắt lên, khuôn mặt từng xa xôi đến mức tôi gần như không còn nhớ rõ nữa lại xuất hiện trước mặt, anh chính là A Tự của tôi.
Tôi muốn đưa tay ra chạm vào anh, nhưng khi tay tôi vươn tới, chỉ chạm vào khoảng không.
Đau thương ập đến, nỗi đau muộn màng khiến tôi không kìm được bật khóc thành tiếng.
A Tự của em, anh đã bị mắc kẹt ở đây bao lâu rồi?
"Diệu Đồng, đừng khóc." Một lúc sau, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên, giọng nói như cách biệt cả một đời.
Tầm nhìn của tôi lại mờ đi vì nước mắt, nhưng tôi muốn nhìn rõ anh nên đưa tay lau nước mắt, rồi ngẩng đầu lên, thấy bàn tay anh vươn ra rồi lại thu về.
Cũng như tôi không thể chạm vào anh, anh cũng không thể chạm vào tôi.
Tôi ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt ấy, anh không khác gì so với hình ảnh trong ký ức của tôi, đôi mắt thanh tú, vẫn toát lên vẻ nho nhã, chỉ là trên mặt tôi vẫn lộ rõ vẻ khổ sở.
"A Tự, kể em nghe về chuyện của anh được không?"
Tôi muốn biết những gì anh đã trải qua, muốn biết tại sao anh lại bị mắc kẹt ở đây, càng muốn biết tại sao tôi lại tỉnh dậy ở thời đại này.
Trong đôi mắt anh ánh lên vẻ bi thương:
"Diệu Đồng, anh không còn nhớ nữa."
Anh bị giam cầm trong ngôi nhà này nhiều năm, cho đến khi gần đây nhà họ Tần tiến hành thi công.
A Tự nói anh chỉ nhớ mình phải đợi một người, khi nhìn thấy tôi, anh mới nhớ ra người anh đợi chính là tôi.
Anh muốn gặp tôi một lần nữa.
Tôi chăm chú nhìn A Tự, sợ rằng chỉ cần chớp mắt, anh sẽ biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Trước đây, tôi chưa từng nghĩ rằng đời này mình còn có thể gặp lại người quen cũ, tôi chưa từng nghĩ tới việc A Tự vẫn còn sống, nhưng tôi đã nhiều lần nghĩ rằng, sau khi tôi chết, anh sẽ gặp một người tốt sau khi chiến tranh kết thúc, con cháu của anh sẽ sống trên mảnh đất này như tôi bây giờ.
Nhưng anh cũng đã c.h.ế. t ở thời đại đó, giống như tôi.
Anh đơn độc ở lại nơi này nhiều năm như thế.
"Diệu Đồng, anh phải đi rồi." A Tự đột nhiên nói.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tôi nhìn anh, nước mắt lại không ngừng rơi.
"Diệu Đồng, vui lên nào." Tôi thấy bóng dáng anh dần trở nên mờ nhạt.
Tôi đưa tay ra, lòng bàn tay không nắm được gì, anh giống như cát chảy, trượt khỏi lòng bàn tay tôi.
Căn phòng này tối tăm không thấy ánh mặt trời, nhưng A Tự của tôi cũng không còn ở đây nữa, trong lòng bàn tay tôi chỉ còn lại mặt dây chuyền quả bầu đã trở nên tang thương theo năm tháng.
Dường như những gì tôi vừa nhìn thấy, chỉ là một ảo giác của tôi.
18
Ông lão mặc đạo bào nói với tôi, A Tự hồi còn sống chấp niệm quá sâu, trước lúc c.h.ế. t đã thốt lên nguyện ước cuối cùng. Trên người anh mang theo công đức, chính chấp niệm ấy đã đưa tôi đến nơi này, cũng là chấp niệm khiến anh kiên trì bám víu suốt nhiều năm trời.
Anh muốn gặp tôi thêm một lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!