Lữ Trĩ yên lặng đối mặt nhìn Lưu Khám. Từ biểu cảm trên gương mặt Lữ Trĩ không nhìn ra nàng có chút vẻ khổ sở nào, mà nét tươi cười kia giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Lão Tào, ngươi tránh ra đi... Lữ tiểu thư có việc muốn nói với Lưu Khám!
Nhâm Ngao bước tới kéo Tào Tham sang một bên, thì thầm:
- Yên tâm đi, a Khám là một người hiếu thuận, biết phân biệt nặng nhẹ.
Đừng thấy Tào Tham vừa nói vừa rồi nói những lời sắc bén nghiêm túc, nhưng trong lòng lại rất lo lắng cho Lưu Khám, thấy Nhâm Ngao tới, Lữ Trĩ cũng tới, y cũng không khăng khăng nữa.
- A Tu, muội về nhà trước đi.
Lữ Trĩ nhẹ nhàng nói:
- Muội lén chạy tới đây, mẫu thân đang rất lo lắng. Về nhà đi, tỷ có chuyện muốn nói với a Khám. Tào đại ca, Nhâm đại ca, có thể tìm cho ta một nơi an tĩnh không? Ta có lời muốn nói với a Khám.
Nhâm Ngao cười:
- Ra môn phòng đằng sau đi, ở đó sạch sẽ, hơn nữa cũng rất yên tĩnh.
- Cám ơn hai vị ca ca.
Lữ Trĩ hơi khom người nói cảm ơn, sau đó, nàng đi trước, đi được hai bước đột nhiên dừng lại, quay đầu cười nói với Lưu Khám:
- A Khám, đường bên này ta không quen, hay là ngươi dẫn đường đi.
Lưu Khám mím miệng, gật đầu.
Lữ Tu muốn ở lại nhưng bị Lữ Trĩ trừng mắt, liền cúi đầu không dám phản kháng nữa.
Lưu Khám và Lữ Trĩ đi tới môn phòng ở hậu viện, đẩy cửa đi vào trong, hai người ngồi xuống đối diện nhau, cũng không ai mở miệng trước.
Trong phòng yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập.
Lữ Trĩ đột nhiên nói:
- A Khám, rót chút rượu cho ta đi.
Nói xong, nàng nhấc vải thô che giỏ lên, lấy ra hai đĩa ăn sáng, lại lấy ra một bầu rượu. Lưu Khám nhìn là nhận ra đó là Tứ Thủy Hoa Điêu, hắn kinh ngạc nhìn Lữ Trĩ, muốn từ trên khuôn mặt bình tĩnh của nàng để nhìn ra tâm tư nàng.
Nhưng thật đáng tiếc, Lưu Khám không hề nhìn ra được tia bất thường nào cả. Có lẽ là Lữ Trĩ che giấu thái độ quá tốt, cho nên Lưu Khám dù từng trải qua hai đời cũng không nhìn ra tâm sự trong lòng nàng.
- A Khám, đệ nhất định sẽ thấy rất kỳ lạ, là vì sao ta lại đáp ứng chuyện đó.
Lữ Trĩ tự rót cho mình chén rượu, lại rót cho Lưu Khám một chén đầy. Nàng nhìn Lưu Khám, khẽ khàng nói:
- Không ai ép ta ca, là ta cam tâm tình nguyện.... Ta sinh ra ở Lữ gia, tương lai sẽ phụ trách gánh vác Lữ gia, mỗi người, nhất định sẽ phải làm những việc mà mình không hề muốn làm, giống như việc đệ cứu ca ca ta vậy.
Lưu Khám giật mình, kỳ quái nhìn Lữ Trĩ.
- Tuy rằng thẩm thẩm không nói gì cả, nhưng ta biết, sở dĩ đệ ra tay cứu giúp là vì theo lệnh của thẩm thẩm. Thật ra đổi lại là ta, cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Phụ thân đã dùng tính mạng để hoàn trả ân tình, hôm nay lại bắt đệ đi trả... Người thông minh sao cam tâm tình nguyện?
- Người thông minh?
Lữ Trĩ cũng không nhìn Lưu Khám, mà tự nhấc chén rượu lên uống một ngụm.
- Tuy rằng đệ không biểu hiện ra gì cả, nhưng ta biết, đệ vẫn luôn che giấu. Từ lúc ở Đan Phụ, ngươi vẫn luôn che giấu.... Người khác đều nghĩ đệ dùng đao bố đổi Tần tệ, là may mắn của kẻ ngốc.
Nhưng đệ xác thực có trực giác... a Khám đệ nhất định đã biết trước Tần quốc sẽ hủy bỏ tiền của sáu nước, có đúng không...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!