Lưu Khám cắn chặt khớp hàm, lặng im chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Tiểu dân cũng không hối hận. Mẹ của tiểu dân từ nhỏ đã dạy tiểu dân:
làm người phải biết trả ơn. Đại trượng phu làm việc, có việc nên làm có
việc không nên làm, nhưng cái nghĩa phải có, dù chết cũng không hối hận. Lữ gia từng có ơn cứu mạng cả nhà tiểu dân, lúc tiểu dân trọng thương
cũng chưa từng vứt bỏ.
Tiểu dân nghĩ, ân tình này, tiểu dân phải hoàn
trả.
Lúc nói, Lưu Khám cũng có chút hết hồn.
Hắn
có hối hận không? Không hối hận là giả? Trên thực tế nếu không phải do
Khám phu nhân yêu cầu, thì hắn căn bản không muốn ra tay giải cứu Lữ
Trạch.
Nhưng hiện tại, nếu việc đã làm rồi, có hối hận cũng
không còn ý nghĩa gì nữa. Lưu Khám nhận thấy nếu Khám phu nhân đã có
quan niệm như vậy, vậy thì Nhâm Hiêu thì sao? Luật pháp có để tâm tới
hai chữ tình nghĩa không. Tuy rằng mình đã phạm vào luật pháp, nhưng nói không chừng Nhâm Hiêu cũng sẽ bởi vì điều ấy mà khai ân.
Hắn lén nhìn Nhâm Hiêu, thấy mặt y vẫn trầm như nước.
Nhưng Lưu Khám nhạy cảm nhìn ra tia tán thưởng trong mắt Nhâm Hiêu.
Nhâm Hiêu nói:
- Lưu Khám, mặc dù ngươi trọng tình nghĩa, nhưng sợ là người ta không
cảm kích đâu... Tiêu trưởng lại, Lữ Trạch đã được đưa về chưa?
Tiêu Hà vội vã trả lời:
- Đã đưa về nhà rồi! Y theo như phân phó của đại nhân, tiểu lại đã kiểm tra gân chân của hắn, coi như chỉ là chút thương tích, nửa đời sau sẽ
là một người què, mà Lữ Trạch dường như không chút nào cảm kích, trên
đường đi chửi bới Lưu Khám không ngớt mồm, nói hắn vong ân phụ nghĩa.
Lưu Khám ngẩng lên nhìn Tiêu Hà. Vừa lúc Tiêu Hà nhìn hắn, mỉm cười, tựa như có thâm ý.
Nhâm Hiêu nói:
- Như vậy, coi như là cũng không vi phạm pháp luật... Lưu Khám, ngươi
nghe được chưa? Lữ gia, tựa như không chút cảm kích ngươi, hiện tại
ngươi hối hận chưa?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!