Đồng sóc sắc bén, từ bên hông đột nhiên lộ ra, đâm mạnh vào cổ chiến mã.
Hí hí, con ngựa hí lên một tiếng thảm thiết, móng trước vung lên, sau
đó thì ngã phịch xuống trong vũng bùn, bốn vó không ngừng co rúm.
Vẻ mặt của Tào Vô Thương dữ tợn, buông tay ném đồng sáo xuống, rút
thiết kiếm ra, chém rơi đầu tên trùm thổ phỉ đang choáng váng định đứng
lên từ trong vũng bùn. Lưu Khám thở phào một cái, cõng tên lính đang bị
thương, xoay người chạy về phía trận của mình.
Vừa chạy vừa hét lớn:
- Tào Vô Thương, không được ham chiến, lui... Lui về trung quân!
Ở phía sau, từ phía sau xe lương chạy ra hơn mười người, dẫn đầu chính
là Ung Xỉ, huơ giáo, hướng phía đạo phỉ mà chém giết. Triệu Đà đứng ở
trên một xe lương, nhìn diễn biến của cuộc chiến ở trong sân. Mắt thấy
đạo phỉ lại xông lên, định vây bọn người Lưu Khám, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
- Lưu Quý, tán xạ!
Lưu Bang nghe thế, vội vàng lên tiếng, chỉ huy cung tiễn thủ trung quân, ngửa mặt lên trời tán xạ.
Tán xạ này, cũng không có mục tiêu nhất định, cũng giống như hỏa lực
bao trùm ở hậu thế. Trăm tên cung tiễn thủ giương cung bắn ra, tên bén
rít gào bay về phía trận chiến đằng xa. Lưu Khám đã trở về trận của
mình, để cho Chu Xương sắp xếp người săn sóc cho tên lính đang bị
thương. Còn hắn thì một tay cầm thuẫn, một tay huơ kiếm, xông tới bọn
đạo phỉ, tiếp tục hỗn chiến lần nữa, vừa đánh vừa lui, tiến về phía
trung quân.
Một mũi tên sắc bén đột nhiên bắn về phía Lưu Khám.
Tào Vô Thương tay mắt lanh lẹ, huơ kiếm chém đứt mũi tên.
Lưu Khám cũng cảm nhận được, không khỏi quay đầu về phía trung quân nhìn thoáng qua:
- Vô Thương, cẩn thận phía sau, dường như có điều bất thường!
Nếu là người khác sẽ cho đó là tên lạc, dù sao ở trên chiến trường chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.
Nhưng mà xuất phát từ bản năng, Lưu Khám nhạy cảm thấy được, một mũi
tên sắc bén kia bắn về phía hắn cũng không phải là tên lạc gì, mà chính
là cố ý mà bắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!