Người ở huyện Bái này Lưu Khám quen biết không nhiều, mà nữ nhân hắn biết thì lại càng ít, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ngoại trừ mẫu thân ra thì người mà Lưu Khám gặp một lần cũng chỉ có
Vương Cơ ở tửu quán, thì cũng chỉ có hai vị thiên kim tiểu thư của Lữ
gia mà thôi. Nhưng nói thật lòng, Lưu Khám không muốn gặp nhất chính là
hai vị tiểu thư này.
Nguyên nhân ư, cũng vô cùng đơn giản: Lữ Trĩ quá thông minh, quá tinh ranh, tâm tư cực kỳ kín đáo, hơn nữa lại
rất thân quen với Lưu Khám trước đây.
Tuy rằng ở chung với Lữ Trí mấy
ngày, nhưng Lưu Khám có thể cảm nhận được, Lữ Trí hiện nay vẫn chưa bộc
lộ phong thái của vị Lữ Hậu trong lịch sử kia, nhưng biểu hiện ra ngoài
đã chứng tỏ là một cô gái cực kỳ khôn khéo, mạnh mẽ. Với tình hình hiện
nay của Lữ gia mà nói, Lữ Công rõ ràng là đã khá già rồi, rất nhiều việc không thể tự mình giải quyết được, nên chắc chắn không thể nào cóhí
phách như lời thím Khám nói.
Mà Lữ Trĩ, ở một mức độ nào đó, đã bắt đầu
chấp chưởng sự vụ của Lữ gia, đồng thời xử lý lại rất rõ ràng đâu vào
đấy.
Ở chung với một nữ nhân nổi tiếng như thế, lại là một nữ nhân nổi tiếng cực kỳ thông minh, thì cho dù Lữ Trĩ chỉ là một thiếu nữ nhưng Lưu Khám cũng cảm thấy vô cùng áp lực.
Nhưng nếu tỷ muội Lữ gia
đã tới, hắn cũng không thể tỏ ra quá mức lạnh nhạt.
Lữ Tu là
một cô gái nhỏ hồn nhiên ngây thơ không hiểu sự đáng sợ hiểm ác và nguy
hiểm của thế sự, lúc nhìn thấy Lưu Khám thì chạy nhanh tới như con chim
sơn ca nhỏ bé. Không đợi Lữ Trĩ mở miệng, Lữ Tu đã xông đến, gõ vào đầu
Lưu Khám.
- Khám thối, sao không tới tìm chúng ta chơi?
Lưu Khám cười, tay xoa đầu Lữ Tu. Lữ Tu chỉ cao tới cổ Lưu Khám, tay
đặt lên cảm giác thật dễ chịu. Dù sao kiếp trước đã sống ba bốn mươi năm trong mắt Lưu Khám, Lưu Tu chỉ là một cô bé mà thôi.
- Làm
gì mà vò tóc ta vậy... Người ta hôm nay vừa chải đầu xong đấy, hunh xem,
huynh xem, làm rối loạn rồi đây này, đáng ghét!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!