Lúc muộn, Tiêu Hà cáo từ ra về. Trước khi đi còn đặc biệt đến chào từ
biệt thím Khám, điều này cũng là cho ấn tượng của bà đối với Tiêu Hà
tăng lên vài phần, nên đối với Thẩm Thực Kỳ cũng thấy thuận mắt hơn.
Nhưng điều này cũng không làm cho Lưu Khám tránh khỏi bị trách cứ một
trận. Mẫu tử ngồi trong nhà, đều trầm tư không nói gì, đèn dầu thắp sáng cũng đã yếu dần đi, vì để tiết kiệm một chút, thím Khám chỉ dùng một
bấc đèn.
Ngọn lửa như hạt đậu, vụt sáng vụt tối, làm trong phòng sơ sài
rất tối.
- Mẫu thân!
Lưu Khám đột nhiên mở miệng:
- Mẹ có biết chữ không?
Thím Khám ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu Khám, chợt nở nụ cười kiêu ngạo, gật đầu nói;
- Có biết một chút.
- Vậy Tần văn thì sao?
- Cái gì?
Lưu Khám nói:
- Là con nói, mẹ có biết Tần văn không?
Thím Khám nhíu mày, không hiểu hỏi:
- A Khám, vì sao con lại đột nhiên hỏi chuyện này?
- Mẫu thân, con muốn học chữ.
Thím Khám đang may vá, nghe Lưu Khám nói vậy, tay run lên, kim lập tức đâm vào tay bà, nhỏ ra giọt máu nhỏ.
- Mẫu thân, mẹ không sao chứ.
Thím Khám cho tay lên miệng, mút hai cái. Không hề nghi ngờ, câu nói
kia của Lưu KHám làm bà kinh hãi. Bà vui vẻ, đồng thời cũng mang theo sự kinh ngạc, hỏi:
- A Khám, hôm nay con làm sao vậy? Sao đột nhiên lại muốn học chữ? Trước đây mẹ muốn dạy con học, con vẫn không thích đó thôi.
"Vậy là chủ nhân của thân thể này là một kẻ mù chữ. Vậy thì dễ rồi, chỉ cần gạt một chút là sẽ không có phiền phức gì."
Lưu Khám vội vàng nghĩ ra một cơ, ngồi bên cạnh thím Khám.
- Mẹ, hôm nay con quen biết Tiêu tiên sinh, mới biết được tầm quan
trọng của chữ viết. Tiêu tiên sinh cũng khuyên con nên học hành, không
nên làm mãng phu dốt đặc cán mai. Hài nhi nghe Tiêu tiên sinh nói vậy,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!