Trà ý thức được rằng mình đang ở trong một giấc mơ. Trà bước đi trong khoảng không tối tăm vô định, đi mà không biết điểm đến ở đâu, chỉ biết linh tính mách bảo cô cứ đi thẳng. Cô cứ đi, cứ đi, mãi cho đến khi dưới chân bắt đầu xuất hiện những bụi hoa dại nằm rải rác.
Ngọc Trà nghe thấy có tiếng ai đó hát, giọng đầy thê lương. Bỗng mắt cô thấy một cô gái ở phía xa quay lưng về phía cô.
Trà cất tiếng hỏi:
Ai đấy?
Cô gái dừng hát, thay vào đó bắt đầu hỏi ngược lại Trà.
"Cô Trà đã gặp cô bé Phương Di kia rồi à? Sau này cô nhất định phải giúp đỡ con bé đấy đấy nhé, tôi chỉ tin tưởng mỗi mình cô thôi…"
Cô ngây ngốc nhìn cô gái nọ lẩm bẩm.
Đột nhiên nhớ vào đêm gặp được Minh Duy, Trà cũng mơ gặp được cô gái này. Lúc đó cô ta có xưng tên…
Tên gì nhỉ? Tên gì nhỉ?
À, nhớ ra rồi.
Là Quỷ hồn số 9.
"... Bà Số 9? Bà là Quỷ hồn số 9 phải không?" Trà nhìn chằm chằm cô gái, ánh mắt đầy mờ mịt.
"Là tôi đây, thì ra cô vẫn còn nhớ tôi đấy." Rồi Số 9 tiếp tục nói những câu không đầu không đuổi:
"Thời hạn còn gần một năm nữa, đám bảo thủ bên dưới đã bắt đầu nhăm nhe. Tất cả vẫn còn trong tầm kiểm soát…"
Những bụi hoa trắng muốt mọc lên, tạo ra một thảm hoa vừa đẹp vừa dị. Đột nhiên Số 9 kêu lên một tiếng, vài đoá hoa úa tàn dưới chân cô ta. Thấy thế, Trà lo lắng hỏi.
"Bà bị sao vậy? Bà có ổn không?"
"Con rối điên rồi! Người kết nối đang gặp nguy hiểm. Trà! Phải bảo vệ Phương Di, hẹn cô ở lần gặp sau, tạm biệt."
Phan Lê Ngọc Trà tỉnh dậy sau cơn ác mộng.
Hơi thở của cô dồn dập, lồng ngực phập phồng như vừa chạy một quãng đường dài. Đôi mắt mở to sợ hãi, đầu óc còn lẫn lộn giữa hiện thực và cơn mơ. Mồ hôi lấm tấm trên trán và dọc sống lưng cô, đôi bàn tay run rẩy nắm chặt lại. Trà ngồi dậy, đầu óc quay cuồng với hình ảnh còn lởn vởn của cơn ác mộng.
Mất vài phút để ổn định lại tinh thần, Trà không nghĩ thêm gì nữa mà bước chân xuống giường. Cô đi qua gian nhà chính, tiến đến căn phòng to nhất.
Phòng của Trần Nhật Quân.
Bà Số 9 bảo Trà phải bảo vệ Phương Di.
Hoàng Đức nói có cảm giác Phương Di rất giống Minh Duy.
Chắc chắn cô bé này có vấn đề.
Cạch một tiếng, Trà thấp thỏm đặt chân vào căn phòng mà suốt mấy chục năm qua cô chỉ được nhìn từ bên ngoài. Trà bước đến bàn học của Quân, lục tìm trong xấp tài liệu xếp chồng lên nhau. Cuối cùng cũng tìm được thứ mình cần, Trà lấy trong túi quần chiếc điện thoại cùi bắp, bấm số điện thoại.
Màn hình vừa sáng lên, cô giật mình nhìn người đang ngủ trong mùng. Xong xuôi công chuyện, Trà rón rén ra khỏi phòng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Giọng máy móc của đường dây báo lại, tổng cộng là bốn lần, tương ứng với việc Trà đã gọi cho số điện thoại kia bốn cuộc. Cô nắm chặt tay đến hằn cả dấu móng tay, chuẩn bị đến gọi cuộc thứ năm, một làn khói trắng mờ ảo len lỏi từ cửa sổ vào phòng Trà.
Làn khói vây quanh cô, rồi Trà buông điện thoại, ngã gục xuống giường.
Lúc đó đồng hồ vừa điểm ba giờ sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!