Chương 16: Trở về "nhà"

Đến rồi đây. Minh Duy ngẩng đầu lên, Số 7 hiện ra từ trong làn sương đêm. Anh bước đến cạnh hắn, gật đầu chào.

"Ờm… Quỷ thời nay đẹp vậy hả?"

Duy nhìn tên quỷ kia từ trên xuống dưới một lượt, không khỏi thắc mắc trước hình dạng chỉn chu, bảnh bao của hắn.

Số 7 bật cười, lắc đầu đáp:

"Tất nhiên là không, quỷ vẫn là quỷ, nhưng Số 9 bảo khi đến gặp đám trẻ trên đây nhất định phải mang một hình dạng vô hại nhất có thể."

"Ông Số 7 có vẻ nghe lời bà Số 9 quá đấy. Sao? Có ý gì với người ta không đó?" Minh Duy trợn mắt, trêu ghẹo Số 7.

Quỷ hồn Số 7 chẳng có chút xao động nào, thậm chí còn hơi coi thường đá.

"Tôi và cô ta á? Mơ đi. Sở dĩ chú ý đến cô ta nhiều hơn những kẻ khác chỉ là vì Số 9 luôn tách biệt hơn so với các Quỷ hồn khác thôi. Kẻ khác biệt nhất." Số 7 nhấn mạnh.

"Được rồi, đi thôi. Cậu đưa vé thông hành cho tôi xem, mỗi người cầm một đầu. Sau đó cậu hãy nghĩ đến người mà cậu muốn gặp."

Minh Duy làm theo lời Số 7 nói, trong đầu nghĩ đến mẹ của mình.

Mẹ có vóc người nhỏ nhắn, kể từ lúc ba mất mẹ bắt đầu búi tóc cao, không còn buộc thấp nữa. Mẹ thích chạy xe đạp đi dạo mỗi buổi chiều, khi còn bé, mẹ thường đèo hai anh em đi chơi. Mẹ hát rất hay, nhưng mình thích nhất mẹ hát bài Dạ Cổ Hoài Lang.

Mẹ từng dạy phải yêu lấy chính bản thân mình, nhất định không được tự tổn thương bản thân. Thế mà mình đã…

Đà Nẵng về đêm, không khí êm dịu mát mẻ cùng bầu trời đêm trăng tròn lấp lánh những vì sao. Tiếng sóng vỗ từ biển Mỹ Khê xa xa như lời thì thầm vào thành phố được xếp hạng đáng sống nhất Việt Nam. Ấy vậy, tiếng sóng kia như lời than thở cho căn nhà cũ trong con hẻm nhỏ.

Người đàn bà đốt miếng vàng mã cuối cùng, đoạn lại dọn dẹp mâm cúng rằm hằng tháng. Còn nhớ độ chục năm về trước, ngày mà gia đình bà còn sống trong thị xã ở một vùng quê, cái ngày mà gia đình nhỏ vẫn còn đầy đủ bốn thành viên.

Kể từ ngày đứa con trai lớn qua đời, bà cùng con út chuyển đến sống cùng gia đình em gái tại Đà Nẵng. Ngôi nhà này vốn đã tĩnh lặng, sau ngày đứa con trai út của bà vào Nam để học đại học, nơi được gọi là nhà lại càng vắng lặng, âm u hơn.

Mẹ… Minh Duy theo bản năng mà gọi, giọng run run vì được gặp lại người mình luôn nhớ mong. Số 7 nhìn anh, coi như xác nhận cả hai đã đến đúng nơi.

Hắn quay đầu, vẫy tay nói với Duy:

"Tôi đi ra ngoài đây, cậu vào trong đó một tí rồi chúng ta về."

"Dạ? Sao ông Số 7 không vào thế?" Anh thắc mắc.

Quỷ hồn cười nhạt, nhún vai:

"Tôi có muốn vào thì hai ông Thổ Địa và Thần Tài lẫn gia tiên nhà cậu cũng không cho tôi vào. Thôi, đi mau đi."

Duy gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Đoạn, nối đuôi sau mẹ mình vào nhà. Số 7 liếc mắt nhìn, thấy linh hồn nọ đã vào trong, ánh mắt hắn bỗng sắc lạnh trở lại, bước chậm rãi ra ngoài cửa, hắn bước tới đâu thì chỗ đó đều xuất hiện một dấu máu kì lạ.

Quỷ hồn đóng cánh cửa ọp ẹp lại, đảo mắt nhìn khung cảnh hoang vắng phía trước một lượt, lại thở dài.

"Định trốn đến chừng nào đây?"

Bầu trời tối đen, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống khu đất sau câu hỏi của Số 7 bỗng dưng xuất hiện những hiện tượng kì lạ. Từ mặt đất, những bàn tay trắng bệch, xương xẩu bắt đầu nhô lên, nứt toác qua lớp đất ẩm ướt.

Những hình hài mờ ảo, lượn lờ trong không khí, dần dần trồi lên, với đôi mắt trống rỗng và khuôn mặt nhợt nhạt, phản chiếu ánh sáng xanh yếu ớt. Tiếng rên rỉ và thì thầm vang lên khắp không gian, như tiếng vọng của những linh hồn lạc lõng, vẫn chưa siêu thoát.

Kẻ thiếu chân thiếu tay, mặt đầm đìa máu. Kẻ có mùi hôi tanh tưởi, hốc mắt lúc nhúc giòi bọ. Một kẻ trong đó nhìn vào mắt hắn, rên lên từng tiếng.

"Ngài Số 7… Lần đầu được gặp ngài…"

"... Cũng là lần cuối đấy. Ông già Số 1 cử đám tép riu chúng mày lên để làm đồ chơi cho tao à?" Không đợi lũ cô hồn nghĩ thêm, hắn phất tay, một lực vô hình đánh mạnh vào đám bên phải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!