Chương 35: Thoát Khỏi Trói Buộc (1)

"Đã lâu lắm rồi anh không vào đấu rồi ạ." Một nhân viên đi vào trong phòng nghỉ của Thằn Lằn, hắn cảm thấy rất tò mò về chuyện Thằn Lằn dự thi đột ngột này.

Thằn Lằn là một tuyển thủ cũ của võ đài dưới mặt đất, hắn lại chuyển thành công từ tuyển thủ dự thi thành nhân viên làm việc, trong nhóm khán giả cũng có không ít người là fan của hắn.

Khác với bộ dáng đáng thương co vuốt ôm đầu kêu thảm để mặc người khác liên tục giật vảy trên người hắn xuống trên sân thi đấu năm đó, bây giờ hắn không dễ gì tham gia thi đấu đâu, trừ khi có lão đại của võ đài hoặc khán giả cực kỳ giàu có nào đó đòi để hắn dự thi thôi.

Hơn nữa cũng luôn là mấy trận với con dấu đặc biệt, cuối cùng Thằn Lằn đang nghĩ gì vậy? Sau khi cải tạo bản thân, không phải hắn đã giết hết mấy tên đã tổn thương mình năm đó hả?

Đối thủ lần này của hắn chỉ là một người mới thôi, dù có thắng liên tục hai trận thì cũng không phải là chuyện gì đáng để tâm tới cả.

"Tao chỉ muốn xem thử chút thôi."

Tên Hề cũng chính là tuyển thủ Thằn Lằn đã đổi thành bộ đồ màu sắc rực rỡ lên người, tẩy sạch vệt màu trên mặt, lộ ra cơ thể và khuôn mặt đầy vảy.

Sau khi gỡ kính áp tròng xuống, đôi mắt của Thằn Lằn khác hẳn với đồng tử của con người, là một con ngươi thẳng đứng màu vàng kim.

Dù là nhân viên làm việc quen biết hắn nhưng vẫn có chút sợ hãi khi đứng bên cạnh Thằn Lằn, không chỉ là vì sức mạnh của Thằn Lằn mà còn vì vẻ ngoài của hắn nữa, vẻ ngoài phi nhân loại khiến cho người ta sợ hãi đó.

Thằn Lằn chớp mắt nhìn về phía nhân viên làm việc đang thò đầu sang, con ngươi thẳng đứng của loài động vật máu lạnh chẳng có chút tình cảm nào, dọa người nọ sợ đến nỗi lùi lại vài bước.

Sợ phải không?

Thằn Lằn hỏi.

Advertisement / Quảng cáo

Không, không sợ ạ. Nhân viên làm việc chậm rãi lui về sau, tấm lưng kề sát trên vách tường, tay từ từ mò về phía chốt cửa.

"Gương mặt này sao mà không đáng sợ được chứ."

Thằn Lằn giơ tay sờ mặt mình,

"Sơn dầu được tô trên mặt Tên Hề trông giống người hơn nhỡ."

Hắn không hề nhìn tới tên nhân viên, tùy ý để kẻ nhát gan này chạy ra khỏi phòng. Thằn Lằn nhìn mình trong gương, sờ lên khuôn mặt đầy vảy và thấp giọng nói:

"Mày chỉ là một tên hề thôi."

Cũng không biết đã nhìn gương suốt bao lâu mà giờ thi đấu cũng đến, Tên Hề đi qua hành lang âm u nhỏ hẹp thật dài và bước vào sân thi đấu vừa rộng lớn vừa áp lực, thấy đối thủ mặc đồ đỏ của mình đã chờ trên võ đài.

Một Kirates rất có dã tâm cùng với một Tên Hề vô cùng căm hận.

Đối với người Liên Minh, Kirates chỉ là một sinh vật đã bị tuyệt chủng, nhưng đối với Tên Hề mà nói, nó là......

"Anh là Anh Xấu thật hả?"

Phong Liên Trúc hỏi.

Hình thể và động tác thì thấy hơi giống, bôi đi vệt màu thì có lẽ sẽ là như thế này, chỉ là Tên Hề không có đuôi, mà đằng sau tuyển thủ Thằn Lằn lại có một chiếc đuôi rất dài đang giơ lên.

Khác với tuyển thủ khác, Thằn Lằn không đeo mặt nạ, nhưng với vẻ ngoài của hắn, có đeo mặt nạ cũng vô dụng thôi. Phong Liên Trúc nhìn cổ Thằn Lằn, trên lớp vả màu xanh lá là một vệt màu đỏ chói mắt, đây là con dấu đặc biệt.

Sau khi nhìn thấy Thằn Lằn, cả khán đài sôi động lên ngay.

Nữ sĩ S thét chói tai: "Thằn Lằn, anh giết chết Kirates cho tôi, giết chết thằng nhóc kiêu ngạo này đi. Tôi bỏ ra mười triệu, tôi muốn xem Thằn Lằn xét nát Kirates.

Quao~ Nhưng nếu Kirates bằng lòng tháo mặt nạ xuống và gương mặt đó cũng đủ bảnh trai thì tôi sẽ sẵn lòng bỏ tiền giữ lại Kirates, chỉ cần cậu ta bằng lòng ở bên tôi thôi.

"Tiên sinh P thì lại cười bảo:"Há, Thằn Lằn, Thằn Lằn bé nhỏ của tôi ơi, lâu lắm rồi tôi chưa thấy được cậu. Tôi thích bộ dáng bị đánh đến nỗi trốn khóc trong góc dữ lắm, dây thanh quản của cậu có bị cải tạo chưa vậy, tiếng khóc bén nhọn đó dễ nghe ghê luôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!