Chương 9: (Vô Đề)

Lúc ta quay người đi, vẫn không quên dặn hắn một câu:

"Vệ Tiêu, có thể mẫu thân ngươi cũng có nỗi khổ riêng."

"Trên đời này, vẫn có những chuyện thần thần quỷ quỷ không thể giải thích được."

"Nói không chừng, bà ấy đã bị thứ gì đó thao túng."

"Nếu một ngày nào đó bà ấy tỉnh ngộ…"

"Ngươi không cần tha thứ, nhưng hãy nhớ những lời hôm nay ta nói."

Vệ Tiêu chăm chú nhìn ta.

Sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, mới đáp lời:

"Đa tạ công chúa, thần ghi nhớ rồi."

15

Vài ngày sau.

Vệ Tiêu nhận được văn thư.

Lập tức lên đường đến biên ải.

Có lẽ trong lòng hắn ôm sát ý.

Trên chiến trường, hắn xông pha không ngừng, thân mang thương tích, hết lần này đến lần khác vẫn liều mình xông trận.

Những vết thương to nhỏ chằng chịt ấy.

Đến cả chó cũng thấy mà hoảng hốt.

Mà bản tấu xin phong thế tử cho Vệ Hà, do Quảng Bình hầu dâng lên, bị phụ hoàng ném thẳng ra ngoài.

Phụ hoàng nổi giận lôi đình:

"Thứ con hoang của thiếp thất mà cũng dám vọng tưởng đoạt vị trí thế tử?"

"Nếu ngươi không muốn giữ tước vị hầu, thì trả lại cho trẫm!"

"Trẫm sẽ ban cho người xứng đáng!"

Chỉ vài lời đã định xong thân phận Vệ Hà: một nghiệt chủng hèn mọn do thiếp thất sinh ra.

Ngay sau đó, Quảng Bình hầu bị giáng làm thứ dân.

Hoàn toàn bị loại khỏi hàng ngũ quyền quý trong kinh thành.

Ngày bảng hiệu phủ hầu bị gỡ xuống, trời còn âm u tăm tối hơn ngày phủ Đoan Vương bị tháo biển.

Quảng Bình hầu và phu nhân đánh nhau một trận long trời lở đất.

Vệ phụ mắng phu nhân nữ nhân mềm yếu, khiến ông mất đi cả gia nghiệp.

Vệ mẫu thì gào lên trách chồng không có chủ kiến, gặp chuyện chỉ biết đổ hết tội cho thê tử.

Từ đó hai người chính thức trở mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!