Chương 7: (Vô Đề)

11

Ta từ trong cung đi ra.

Quảng Bình hầu đã bị bãi chức.

Từ một vị hầu gia quyền cao chức trọng, phút chốc trở thành một hầu gia nhàn tản, đến tư cách dự triều cũng không còn.

Quảng Bình hầu rất muốn dạy cho Vệ Hà một trận ra trò.

Nhưng Vệ Hà hiện tại đang nửa sống nửa chết.

Thương tích vì bị đánh còn chưa lành, lại ngâm mình dưới nước quá lâu.

Vừa trở về phủ liền phát sốt cao, đến giờ cơn sốt vẫn chưa khỏi hết.

Quảng Bình hầu phu nhân thì thật lòng vì hắn mà thành tâm khấn nguyện, cầu khẩn không ngớt.

Đúng là một người mẹ tốt.

Chỉ là trong mắt ta, trông thật châm biếm.

Ta đến phủ Quảng Bình hầu để tuyên chỉ.

Phụ hoàng hạ thánh chỉ ban hôn Tuyết Linh cho Vệ Hà.

Quảng Bình hầu tiếp chỉ với vẻ mặt đầy uất ức, gượng gạo nặn ra một nụ cười:

"Điện hạ, người xem chuyện này nên sắp xếp thế nào?"

Ta nhàn nhạt nói:

"Bổn cung đã cho người xem qua lịch của Khâm Thiên Giám, ngày mai chính là ngày tốt."

"Đến khi đó, mọi chuyện cứ làm đơn giản, hầu phủ phái người đến đón là được."

"Chẳng phải quá vội vàng sao?"

Ta nửa cười nửa không, nhìn thẳng vào ông ta:

"Hầu gia muốn tổ chức linh đình ư?"

Quảng Bình hầu nhíu mày trầm ngâm một lúc, sau đó thở dài một hơi dài:

"Vậy thì như công chúa nói, mọi việc cứ đơn giản mà làm."

Có lẽ ông ta đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại của phủ Quảng Bình hầu.

Bị phụ hoàng ghét bỏ.

Bị Thái tử xa lánh.

Chức quyền cũng mất sạch.

Rõ ràng là người của phe Đoan Vương.

Ai mà dám tới tham dự hôn lễ nhà ông ta lúc này, kẻ đó chẳng khác nào tuyên bố lập trường.

Mà phụ hoàng đang đợi những kẻ như vậy để đánh gậy cho tỉnh mộng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!