Chương 5: (Vô Đề)

Trước khi xuất hiện lời đồn rình trộm công chúa, danh tiếng hắn rất tốt.

Không ít khuê nữ từng âm thầm động lòng.

Cho dù bây giờ lời đồn đã lan ra.

Nhưng cũng còn khối kẻ bán tín bán nghi.

Vậy thì ta nên thêm chút lửa, để tin đồn thành sự thật.

Ta cố ý đi về phía nơi không người.

Vệ Hà từ phía sau giả sơn bước ra, còn chưa đợi ta mở lời, hắn đã chắp tay hành lễ:

"Công chúa, tại hạ đến đây để xin lỗi người."

"Ngày ấy là tại hạ lỗ mãng, mạo phạm công chúa."

"Đều là lỗi của tại hạ, mong công chúa lượng thứ."

"Hôm nay bất đắc dĩ mới mạo muội chặn đường, chỉ là… tại hạ không biết nên mở lời thế nào để người tin tưởng."

Ồ.

Một màn *dục cầm cố tung diễn rất khá đấy.

(*dục cầm cố tung: Muốn bắt thì thả, lùi để tiến)

Ta tròn mắt, thuận miệng hỏi:

"Chuyện gì vậy? Cứ nói, bổn cung nghe."

Hắn lộ ra vẻ muốn nói lại thôi, như mang nặng tâm sự.

[Làm sao nói cho công chúa biết Đoan vương đã dùng tà vật nguyền rủa Thái tử đây?]

[Nếu nói, công chúa có cho là ta ly gián không?]

[Nhưng nếu không nói, lương tâm ta không yên.]

[Chỉ mong công chúa tin ta, đừng phụ tấm chân tình này.]

Hắn như lấy hết dũng khí, trang trọng nói:

"Điện hạ, tại hạ vô tình biết được một chuyện bí mật."

"Phủ Đoan vương dường như đang cất giữ vật cấm."

"Tại hạ không cách nào tiếp cận được Thái tử điện hạ, chỉ có thể nhờ công chúa chuyển lời."

"Xin công chúa nhất định tin tưởng tại hạ."

Hắn khom lưng, cúi sâu, trông vô cùng chân thành.

Trong mộng.

Cũng có một đoạn như vậy.

Vệ Hà dẫn ta điều tra Đoan vương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!