Nói xong, nàng quay đầu quỳ xuống, mắt ngấn lệ:
"Công chúa, xin người cho nàng ấy một cơ hội!"
"Nàng ấy ngốc thôi, chưa từng thấy nam nhân."
"Bị người ta lừa dăm ba câu, liền tưởng là tình yêu chân thành. Xin người tha cho nàng ấy một mạng."
Sương Vi tốt của ta.
Đó mới là việc một người có tình có nghĩa nên làm.
Trong giấc mộng.
Câu chuyện kết thúc sau khi Tuyết Linh và Vệ Hà thành thân.
Nhưng một bên là tỳ nữ phản chủ, một bên là cánh tay đắc lực giúp Đoan Vương lên ngôi.
Khoảng cách về tiền tài, thân phận, quyền thế đều không tương xứng.
Ta không mấy tin tưởng vào cuộc sống của nàng ta sau khi thành thân.
Nàng đem tất cả để đặt cược vào lòng dạ một nam nhân.
Thế nhưng chính nàng còn không có lương tâm.
Thì sao có thể trông mong kẻ khác có lương tâm cho mình?
Dù vậy, ta vẫn muốn cho Sương Vi một cái thể diện.
"Ta cho ngươi một cơ hội."
"Nếu trong vòng một tháng, ngươi có thể thuyết phục Vệ Hà cưới ngươi."
"Ta sẽ đích thân cầu phụ hoàng ban hôn, thành toàn cho mối tình này của ngươi."
Tuyết Linh thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cúi người xuống đất, dập đầu:
"Tạ ơn đại ân của công chúa! Nô tỳ nhất định khắc ghi trong lòng."
Thôi đi.
Mười năm cũng chẳng khắc nổi.
Vì một nam nhân lại có thể ghi nhớ sao?
Đừng dối ta nữa!
Còn ta để nàng ta tìm cách gả cho hắn chẳng phải vì thiện tâm gì.
Chỉ là muốn xem trò cười thôi.
Ta xoay người bước đi.
Sau lưng, nàng ta cất cao giọng, tha thiết nói:
"Công chúa, bất kể người tin hay không…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!