Chương 2: (Vô Đề)

4

Hiện giờ ta không sao cả.

Nhưng khi thấy được huynh ấy, lòng ta vẫn vô cùng vui mừng.

Trong mộng, dù phụ hoàng chán ghét ta, thái tử ca ca vẫn luôn hết mực bảo vệ.

Cuối cùng, ca ca bị phế, ta bị giết.

Kẻ lên ngôi là Đoan Vương.

Việc đầu tiên sau khi đăng cơ, Đoan Vương chính là ban thưởng cho Vệ Hà, phong hầu phủ lên thành công phủ.

Vệ Hà cưới Tuyết Linh, thành một chuyện thanh mai trúc mã khiến người người ca tụng.

Khi ấy, ta mới biết.

Trước khi Tuyết Linh nhập cung, nàng từng sống sát vách mẹ ruột của Vệ Hà, cùng Vệ Hà lớn lên từ thuở bé.

Về sau, Vệ Hà tiến vào hầu phủ.

Nàng thì nhập cung làm cung nữ.

Tình cảm từ thuở thiếu thời, sét đánh cũng không dập nổi.

Thế mà ta lại không biết lượng sức, cứ ngỡ tình nghĩa nhiều năm hầu hạ bên ta, đủ để sánh với tình cảm thời thơ ấu của họ.

Ta chưa từng hoài nghi Tuyết Linh.

Thật đáng chết!

Ta khoác lấy tay huynh ấy, mỉm cười nói:

"Muội rất ổn, không có chuyện gì."

"Chỉ là muội vẫn thấy rất lạ, một tiểu công tử nho nhỏ, sao có thể lặng lẽ tránh được thị vệ mà vào được viện của muội?"

"Chẳng lẽ hắn biết võ công thật?"

Ánh mắt thái tử ca ca thoáng lạnh đi.

"Thục An, là do ta sơ suất. Chuyện này, ta nhất định sẽ cho muội một lời giải thích."

Thị vệ trong phủ công chúa bị người khác thâm nhập, chuyện này không phải chuyện nhỏ.

Thế lực của Đoan Vương, so với những gì ta từng nghĩ còn thâm sâu và đáng sợ hơn nhiều.

Ta tiến cung, bái kiến phụ hoàng.

Phụ hoàng vừa mới trách phạt xong Quảng Bình hầu.

Thấy ta ló đầu vào, liền bực bội nói:

"Chưa c.h.ế. t à? Còn không mau vào đây!"

Vâng ạ!

Ta lon ton chạy tới, bổ nhào vào lòng phụ hoàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!